Bông tuyết nhỏ bé lưu luyến đọng lại trên làn da mềm mịn.
Cứ một bông rồi lại thêm một bông.
Là tuyết đầu mùa.
Hà Tịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hơi thở của cô hoà vào làn tuyết trắng xoá.
Thời gian trôi qua như gió thoảng, mùa đông thật sự đến rồi. Chẳng mấy chốc mà cây cỏ vạn vật đã mất đi màu sắc vốn có, bị bao phủ bởi màu của sương giá. Phong cảnh thế mà có chút u buồn. Mấy hôm trước bác Đinh gọi điện tới báo mẹ Hà bị ốm, cô vội vàng bay về nhưng chỉ ở lại được một ngày. Hôm sau mẹ cô vì lo chuyện cô học hành mà vội "đuổi" cô đi. Nói cô đừng lo lắng, cứ chuyên tâm học tập, tết rồi hẵng cùng Đinh Nhiên trở về. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ xanh xao của mẹ, Hà Tịch làm sao không lo lắng cho được?
Suốt quãng thời gian cô chìm trong ưu tư của chính mình mà không nhận ra tuổi mẹ đã dần lớn...
Đinh Nhiên đứng bên cạnh há miệng thật to, chỉ hận không thể hứng hết tuyết vào miệng. Cô hơi buồn cười:
- Em làm gì thế?
- Ăn tuyết, người ta nói ăn được những bông tuyết đầu tiên thì ước nguyện sẽ trở thành sự thật. Chị không biết à?
- Thế mà em cũng tin?
Đinh Nhiên bĩu môi:
- Sao lại không?
Sau khi ăn được kha khá tuyết, cô bắt đầu nhắm mắt chắp tay, nói thật to:
- Ông trời hãy để dì Hà sớm khoẻ, để bố con được vui! Đây là điều ước của con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849307/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.