Con đường trống vắng không một bóng người. Gió lạnh thổi qua khiến Hà Tịch hơi run. Phải đi thêm một đoạn nữa mới đến được ga tàu.
Không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác khác lạ, giống như đang bị ai đó bám theo, nhưng khi quay đầu lại thì chẳng thấy bóng dáng của ai hết. Cả một quãng đường dài chỉ có mình cô. Lúc này Hà Tịch có chút sợ, cô nhớ đến mấy câu chuyện rùng rợn mà Tử Lý hay kể.
Gì mà cô gái trẻ đêm muộn gặp kẻ biến thái...gì mà cướp giật dạo gần đây hoành hành, mục tiêu là nhắm tới phụ nữ và trẻ em...
Có đôi lúc, cô cơ hồ nghe được tiếng bước chân ngay phía sau, có điều khi cô dừng lại, mọi thứ âm thanh đều biến mất. Hà Tịch sợ hãi, cố gắng bước đi thật nhanh. Nhưng ngay lúc này, tiếng bước chân càng rõ ràng hơn, cô thật sự có thể nghe được.
Tim cô đập liên hồi, dồn dập như thúc giục cô phải nhanh hơn. Thế là cô dứt khoát ôm túi chạy.
Hà Tịch chạy bạt mạng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng cô thực sự rất mệt, chạy được một đoạn sức lực đã cạn kiệt. Vừa hay có một con hẻm nhỏ, Hà Tịch chốn vào trong góc tối sau thùng rác, cô ngồi sụp xuống đất, đưa tay lên bịt chặt miệng mình, không để bản thân phát ra tiếng động.
Bóng người cao lớn chạy thẳng qua, không chú ý tới con hẻm đó. Cô muốn thở phảo một hơi, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân trở lại.
Trước mặt cô xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849302/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.