Hà Tịch xách vali theo Tử Lý vào nhà. Khác với tưởng tượng của cô, trong nhà thế mà yên tĩnh đến lạ, chẳng có lấy một bóng người.
- Bố mẹ cậu đâu rồi?
- Về quê hết rồi, năm nay bà ngoại tớ bị ốm.
- Sao cậu không về?
- Về đấy chán phèo. Suốt ngày bị mấy bà cô lắm chuyện soi mói, còn hỏi bao giờ lấy chồng.
Tử Lý đặt túi lên ghế, chạy vào trong bếp lấy cho cô một ly nước rồi mới nói tiếp:
- Nếu không thì tớ đã không để cậu ở lại đây, có bố mẹ tớ nhất định cậu sẽ thấy không thoải mái.
Hà Tịch chỉ cười mà không hỏi thêm gì khác. Có bạn thân tính toán chu toàn thay cô như vậy, cô bắt đầu thấy cảm động rồi.
Buổi chiều, hai người sau khi tắm rửa xong xuôi liền ra khỏi nhà. Tử Lý vẫn là phong cách cũ, lồng lộn hết mức có thể, còn mạnh miệng tuyên bố:
- Hôm nay tớ sẽ là người chiếm trọn spotlight, bất đắc dĩ mà lấn áp hào quang lớp trưởng của cậu. Bạn thân à! Đừng giận nhé!
- .....
Hà Tịch quả thực không còn gì để nói. Da tay da chân đã nổi hết cả gai ốc lên rồi nhưng miệng vẫn còn rất lạc quan đấy.
Gió bắt đầu thổi vù vù, cảm giác tê buốt len lỏi vào từng tấc da tấc thịt thịt. Quả nhiên mấy giây sau, cô cảm giác được người bên cạnh nép sát vào tay mình, giọng nói có chút run rẩy:
- Con mẹ nó lạnh chết đi được. Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849276/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.