Gần đây Hà Tịch cho dù không có tiết học thì cũng ít khi trở lại ký túc xá. Hôm nào cũng ra ngoài đến tận giờ giới nghiêm mới về. Nếu không phải ký túc xá quy định giờ giấc nghiêm khắc, cô nhất định là còn về muộn hơn.
Đinh Nhiên ngồi ăn cơm nhưng liên tục ngó nghiêng, mấy hôm nay đều như vậy. Kiều Ninh thấy lạ liền hỏi:
- Em đang tìm Hà Tịch à?
- Ừm, lâu rồi không thấy mặt mũi chị ấy đâu. Không biết gầy ốm ra sao rồi, sao đến ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy bóng dáng...
- Cậu ấy gần đây rất bận, đi sớm về khuya...
Hà Tịch bên này đang hắt xì liên tục. Vương Lệ đưa chai nước đến trước mặt cô, lại nhìn xuống máy tính.
- Đừng có cố quá, sắc mặt em có vẻ kém đi nhiều rồi đấy.
Cô cười gượng gạo:
- Có lẽ vì gần đây thời tiết nóng lên thôi. Chị đã xem mấy mẫu thiết kế em gửi chưa?
Vương Lệ sắc mặt nghiêm nghị:
- Xem rồi, chưa đạt yêu cầu. Em phải cải thiện lại rất nhiều phần, đặc biệt là thân váy.
Cuộc thi thiết kế lần này yêu cầu rất cao. Cô chỉ là tay ngang, gần đây với sự giúp đỡ của Vương Lệ, cô ra sức rèn luyện nhưng vẫn chưa thấy thành quả. Hà Tịch cảm thấy hơi buồn bực, nếu cô có thể tiến bộ thật nhanh thì tốt quá.
- Vòng đầu tiên mang tính cạnh tranh rất lớn. Chị có nhờ một người bạn dò la chút tin tức, nghe nói số thí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849269/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.