Mọi người tốt nghiệp xong là dọn ra khỏi ký túc xá.
Hà Tịch cũng đã dọn ra từ sớm. Tử Lý chạy tới đây tìm việc, hai người liền ở chung một chỗ.
Trời vào thu, rồi lại chuyển sang đông. Hà Tịch không học lên thạc sĩ nữa. Cuộc thi thiết kế chỉ mới đi được một nửa, tinh thần cô kém đi ảnh hưởng rất nhiều đến thành tích. Tuy chưa bị loại nhưng thứ hạng không cao. Mẹ Hà cũng chưa hay biết chuyện này, bởi cô chưa có ý định nói với bà.
Vòng tiếp theo của cuộc thi sắp tới, Tử Lý chân thành động viên:
- Cậu nên lấy lại tinh thần càng sớm càng tốt. Tớ thấy cậu càng ngày càng ủ rũ.
Hà Tịch gật đầu. Tử Lý thở dài:
- Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông.
Từ khi Dương Minh đi, anh và Hà Tịch không còn liên lạc. Hà Tịch cảm thấy hay là cứ sống như vậy đi, miễn sao một ngày anh kết hôn đừng gửi thiệp cưới cho cô là được. Như vậy cô cũng sẽ không quá thương tâm.
Tử Lý không hiểu, cô sao lại phải khổ sở như thế? Bao nhiêu ngày tháng luôn tự đày đoạ chính mình.
- Tiểu Tịch, tớ nói thế này cậu đừng giận. Lúc Dương Minh ở đây cậu luôn gạt phắt cậu ấy sang một bên, hiện tại cậu ấy đi rồi, cậu lại buồn đến vậy. Cậu nên rõ ràng một chút, cho bản thân một con đường sống.
Hoặc là kiên quyết quên đi, hoặc là dũng cảm tiến lên, đừng sợ phản ứng của mẹ, mạnh mẽ đối mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849262/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.