- anh ơi! Anh mệt ạ?
Như thò đầu vào trong phòng, thấy anh nằm bẹp trên giường, một tay vắt trán..
- ra ngoài đi!
Như giật mình.. khó hiểu nhìn anh.. anh đang bực chuyện gì sao? Hay cô làm sai nhỉ?
- anh giận em hay đang có chuyện gì sao?
- tôi nói em ra ngoài đi!
Như lì ra, ngồi thụp xuống ngay cạnh giường anh luôn.. nhưng cô chỉ im lặng thôi.. chắc anh có chuyện gì khó nói này..
Như khẽ lau mấy giọt nước mắt kia..
- em có thể nghe anh nói mà!
Khải ngồi dậy...
- nếu một người bỏ đi mười mấy năm rồi đột nhiên quay lại chỉ với vài câu xin lỗi.. liệu em có tha thứ không?
- ai ạ?
- tôi đang hỏi!
- nếu lí do chính đáng thì có thể xem xét lại ạ..
Như thở dài... Khải khẽ mỉm cười xoa đầu cô..
- tôi còn chưa mà em lại thở dài hả?
- anh buồn em không vui!
- vậy lần sau tôi sẽ không buồn nữa nhé!
- dạ!!!
Như cười tươi.. tự nhiên thấy nhẹ lòng ghê luôn....
Tèn ten...
- cái này...
Khải tròn mắt nhìn lá bùa bé xíu trên tay Như..
- sắp thi rồi! Mong nó sẽ mang lại may mắn cho anh!
Như đưa cho Khải, nó cũ rồi.. nhưng sự may mắn vẫn còn nguyên vẹn..
Khải tiến tới hôn nhẹ lên trán Như..
- anh... tại sao anh lại hay đánh em? Từ bé đến giờ rồi!_ Như nhăn nhó
- cái đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-do-xau-xa/2489876/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.