Như ngạc nhiên.... Người kia cười tươi đi đến...
- ủa? Hai đứa quen nhau hả?
Như ái ngại..
- em lớn nhiều rồi nhỉ?
- dạ!
- này!!! Con nghe mẹ nói gì không đó!!!
- dạ dạ thưa phu nhân của con! Còn nhớ con trai mẹ bị đánh bầm dập lúc nhỏ chứ? Chính em ấy đã cứu con đó!
Bảo Duy mỉm cười..
- thật trùng hợp nha! Hôm nay con bé cũng cứu ta đấy!
- phu nhân của con làm mất gì hả?
Cậu ái ngại nhìn mẹ mình..
- ví... cả đống giấy tờ quan trọng!
- biết ngay mà!_ Bảo Duy ái ngại lắc đầu..
- rất vui khi gặp lại em đó! Anh định đi mỹ về sẽ đến tìm em...
- dạ... em mới đầu còn nghĩ là tên Khánh xấu xa kia đi cơ... hóa ra là anh..
Như gãi gãi đầu..
- hai đứa đừng bơ ta... con dâu... mình vào nhà đi!
- con dâu?
Bảo Duy tròn mắt nhìn Như đang bị mẫu hậu lôi đi.. cái này... có được gọi là duyên phận không nhỉ?
Cậu khẽ mỉm cười với suy nghĩ vớ vẩn kia.. được vậy cũng tốt...
- đợi con với!!
Kết cục là cả buổi sáng Như phải đánh vật với phu nhân vừa yêu kiều vừa không kém phần quái dị kia.. Nhi nặng nhọc leo lên xe..
- em mệt phải không? Mẹ anh thế đấy!_ Bảo Duy ái ngại cười
- dạ không sao ạ! Ít nhất thì vẫn hạnh phúc hơn gia đình nhiều người..
Như mỉm cười, Bảo Duy trở Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-do-xau-xa/2489866/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.