Yêu đơn phương, đó là một điều thật đau đớn, thật khổ sở biết nhường nào? Muốn thổ lộ mà không dám. Muốn công khai thích anh nhưng lại sợ sự xa cách của anh. Vừa yêu, lại vừa sợ hãi bị người ta đào ra được cái bí mật nhỏ nhoi đó. Cô nên làm gì? Chấp nhận từ bỏ anh, hay là vẫn kiên trì cố gắng? Đau lòng, cho dù có cố gắng đến mấy vẫn chẳng thể nào xóa bỏ được bóng hình của người ra khỏi tâm trí. Yêu, nhưng sợ. Đây có khác nào là một con rùa rụt cổ hay không? Đau đớn đến mấy, tổn thương cỡ nào cũng chỉ có thể một mình âm thầm cắn răng chịu đựng những tổn thương.
Nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý. Một mối tình đơn phương, tuy đẹp, nhưng lại thê lương vô cùng. Muốn yêu là như thế, nhưng tổn thương sao mà sâu sắc quá? Càng yêu, trái tim càng tồn tại thêm nhiều thật nhiều vết nứt. Ánh mắt của người đã khi nào hướng về phía sau? Nụ cười của người có khi nào dành ra một chút bố thí cho cô? Cô yêu, nhưng cô đau. Mong muốn được hạnh phúc, tại sao lại khó khăn đến thế? Để rồi cả đời này, mãi mãi phải tự gồng mình lên chống trụ trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng. Một nơi không có anh...