“Chúng ta một người như mùa hạ, một người như mùa thu, nhưng cùng nhau lại có thể biến mùa đông thành mùa xuân. (Một người như mùa hạ, một người như mùa thu - Lời: Diêu Nhược Long; Nhạc: Trần Tiểu Hà; Trình bày: Phạm Vỹ Kỳ)
+++
01.
Lần đầu nói chuyện với Thi Thi là hè năm 2016, khi tôi đang ngồi trên xe lửa về quê nghỉ hè. Khi ấy, giữa chúng tôi vẫn chỉ là quan hệ tác giả - độc giả rất đơn thuần: Tôi là fans của truyện nó viết.
Kỳ thật tôi cũng chỉ nhớ chúng tôi đã quen nhau như vậy, còn trở thành bạn ra sao, thân nhau thế nào, đó là cả một quá trình rất dài, rất khó nhớ hết tất cả, cũng khó kể lại bằng lời.
Sau này, có lần Thi Thi nói với tôi, bảo rằng rõ ràng khi ấy nó có rất nhiều fans, không hiểu xui xẻo thế nào lại dính lấy tôi.
Bây giờ ngẫm lại, nếu chúng tôi không cùng thích Vương Tuấn Khải, nếu tôi không nhàm chán đi tìm truyện đọc, không lỡ chân sa vào hố của nó, nếu nó không nổi hứng sáng tác, không rảnh rỗi trả lời bình luận của tôi thì có lẽ, chúng tôi sẽ không có ngày hôm nay.
Duyên phận, đôi khi chính là kì diệu như thế.
* * *
02.
Tôi và Thi Thi đều không gọi Vương Tuấn Khải là "chồng" hay "ông xã" như những người khác, nó gọi anh là "chị gái", còn tôi gọi anh là "em gái" (đừng hỏi tại sao, cấu tạo não của chúng tôi vốn không giống người thường mà).
Hè năm 2017 là thời điểm phim “Thời niên thiếu của chúng ta” đang rất hot trên mạng. Trong phim, có một phân cảnh Vương Tuấn Khải phải mặc trang phục loli giả gái.
Tôi xem đến đây, nhất thời kích động, đăng trạng thái: Crush mới của Te, họ Ô tên Đồng, đẹp trai tài giỏi, giả gái siêu quyến rũ. (Ô Đồng là tên nhân vật trong phim của Vương Tuấn Khải).
Vừa đăng xong liền thấy thông báo Thi Thi bình luận trạng thái của tôi.
“Ha ha, thằng chị gái bố mà đọc được chắc tức chết.”
...
Tôi có nói gì sai sao???
* * *
03.
Ban đầu, “Anh là phong cảnh đẹp nhất của em” vốn được viết ra để kỉ niệm tình bạn “keo sơn” một năm giữa tôi và Thi Thi. Nhưng vì một số lí do, cụ thể một trong số đó là vì tôi lười, nên tận tháng mười mới có thể “ra mắt“.
Khi đăng chương một lên blog cá nhân của mình, tôi đã rất háo hức, chờ đợi phản ứng của Thi Thi.
Kết quả là, nó dội cho tôi một gáo nước lạnh: “Cả ngày kỉ niệm cũng viết sai, bố đốt nhà mày được không Te?”
Tôi không hiểu, vội kiểm tra lại. Thì ra do bất cẩn nên tôi đã gõ nhầm 2023 thành 2013.
Nhưng mà, dù sao tôi cũng đã có lòng như vậy, có cần vì một lỗi nhỏ như thế mà đòi đốt nhà tôi không? Bản lĩnh tuyệt vời nhất của nó chính là sát phong cảnh như thế đấy.
* * *
04.
Biệt danh của tôi là Cỏ Chymte, ban đầu vốn chỉ có mỗi chữ Cỏ, sau khi quen Thi Thi mới thêm Chymte vào.
Nhưng mà, trước giờ nó chưa từng gọi tôi bằng tên hay biệt danh đầy đủ, lúc nào cũng chỉ gọi độc mỗi chữ “Te“.
Có lần, tôi hỏi nó: “Rõ ràng người ta là Cỏ-Chym-Te, sao mày cứ gọi Te không thế?”
“Thế mày thấy mẹ Vương gọi thằng chị gái bố là Khải hay Tuấn Khải?”
“Đều không gọi, rõ ràng mẹ gọi em gái bố là Tiểu Khải.”
“Thế từ giờ bố gọi mày là Tiểu Te nhá.”
“...”
Được rồi, cứ gọi Te vậy. Mà thật ra thì tôi cũng không bài xích cái tên này, thậm chí còn có chút thích nữa.
* * *
05.
Một hôm, tôi rảnh rỗi lướt facebook,, vô tình thấy một dòng tâm sự, nội dung đại khái là: tôi có một đứa bạn, tuy rất ít nói chuyện nhưng lại rất hiểu nhau, hễ xáp lại là có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Tôi thấy rất giống mình và Thi Thi, bèn tag nó. Ai ngờ nó lại làm mặt lạnh với tôi:
“Đừng nói nữa, lúc bố cần thỉ chẳng thấy mặt mày đâu =.=”
“...” Ai bảo nó toàn cần tâm sự mấy lúc tôi bận cơ chứ...
* * *
06.
Thành tích học tập của Thi Thi luôn rất tốt, còn của tôi thì như hàm nhất biến vậy, hơn nữa, còn là hàm nhất biến giảm dần tới không.
Năm lớp mười một, điểm toán của tôi vô cùng tệ, đại khái có thể dùng “một hai ba bốn bước đều” để hình dung.
Tôi vô cùng suy sụp, nhắn tin than thở với Thi Thi. Nó rất nhẫn tâm mừng chửi tôi thậm tệ, sau đó bảo tôi chờ nó.
Mấy ngày sau, nó gửi cho tôi rất nhiều hình, tất cả đều là kiến thức trọng tâm toán mười một, hơn nữa còn vô cùng chi tiết.
Tôi biết để tổng hợp hết những công thức này, nó đã phải bỏ ra không ít công sức. Đọc xong tin nhắn của nó, khóe mắt bỗng cay cay.
* * *
07.
Tôi và Thi Thi quen nhau chưa bao lâu thì một chuyện không hay xảy ra.
Đó là vào khoảng tháng bảy năm 2016, sau khi tòa án quốc tế xử thắng kiện cho Philippin trong một cuộc tranh chấp tại biển Đông, rất nhiều nghệ sĩ đã chia sẽ bài báo phi lí về yêu sách đường lưỡi bò của Trung Quốc lên trang weibo cá nhân của mình gây xôn xao dư luận, trong đó có TFBOYS.
Rất nhiều người tỏ ra bức xúc, thậm chí từ thích chuyển sang anti Vương Tuấn Khải và hai con khỉ nhỏ.
Lúc ấy chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu thân thiết. Đây lại là lần đầu tôi ăn ý với một người như vậy. Vì vậy, tôi rất sợ nó cũng sẽ quay lưng với các anh, sợ sẽ mãi mãi mất đi nó.
Nhưng mà sau tất cả, đến tận bây giờ, nó vẫn chưa từng bỏ lại tôi.
Tôi từng hói Thi Thi: “Tại sao ở lại?”
Nó chỉ nói: “Bởi vì không có cách nào quay lưng.”
Chúng tôi không đồng tình về quan điểm chính trị, nhưng không có nghĩa là sẽ thôi ủng hộ các anh trên con đường nghệ thuật.
Những người tưởng chừng như thuộc hai thế giới vẫn có thể bên nhau, vậy cớ sao bất đồng quan điểm không thể chung một đường?
* * *
Viết chương này gửi tặng Thi Thi. Còn rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều điều muốn nói, nhưng thật sự không sao viết nên nữa. Quá khứ, hiện tại và cả tương lai, may mắn biết bao vì có mày bầu bạn. Đường còn dài, chúng ta cùng nhau cố gắng.