Ai chơi với cô cũng biết cô sợ nhất là mẹ không phải sợ mẹ chửi mà sợ mẹ lo vì vậy anh cũng đành đưa cô về phòng mình. Không phải lần đầu cô đến phòng anh nhưng là lần đầu cô không tự chủ mà tới đây. Cô là người không biết, không thể và không dám phát tiết nỗi nhớ bố với ai. Không biết vì không biết nên nói ra như thế nào vì với mọi người sinh ly tử biệt đã là chuyện bình thường trong cuộc sống này. Không thể vì sợ làm phiền tới người nghe và không dám vì cô sợ gia đình mình buồn lòng. Cô cứ hiểu chuyện như vậy mà giữ những nỗi buồn một mình. Từ sau khi có anh, nhà anh là nơi duy nhất để cô phát tiết vì anh sẽ không hỏi dù cô muốn khóc muốn quậy như thế nào. Có khi cô chỉ tới và ngủ chừng một hai tiếng, và những lúc đó dù anh đã dọn sẵn căn phòng trống của em trai mình nhưng cô vẫn ngang ngược chui ngay vào phòng anh ngủ. Nhiều lúc chính anh cũng không hiểu sao mình lại nuông chiều cô như thế.
Bế cô đặt lên giường, cô bé vẫn không chịu buông cánh tay đang vòng trên cổ anh ra.
- Ngoan ngủ đi.
Cô nheo mắt nhìn anh bĩu môi:
- Anh!~~~
Giọng nũng nịu này đủ sức khiến mọi chàng trai đổ gục chấp nhận quỳ dưới chân cô, anh cũng dịu dàng hỏi:
- Sao nào?
- Em mệt lắm, muốn được ôm.
“AH” lên một tiếng vì cô ôm chặt lấy anh và rúc đầu vào người anh làm nũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bien-em-la-trang/2952805/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.