Chở cô về sau cuộc họp với khách hàng, anh nhận thấy cô dường như tâm trạng không tốt nhưng thấy cô im lặng anh không hỏi thêm gì cả. Tới nơi thấy cô chuẩn bị bước vào nhà anh xuống xe gọi cô lại định nói gì đó với cô nhưng cô lại ôm lấy anh thật chặt. Anh khựng lại ngơ ngác nhìn quanh rồi lại vỗ nhẹ cô: “Đang ở trước cổng nhà em đấy.” Tuy nói vậy nhưng anh không trực tiếp gỡ cánh tay cô đang ôm mình ra. Cảm thấy anh không có ý đẩy mình cô ôm chặt anh hơn một chút, ngửi mùi cà phê nhè nhẹ trên người anh. “Anh \~\~ Em mệt”. Câu nói nũng nịu làm anh mềm lòng để yên cho cô ôm mình, anh nhẹ nhàng xoa đầu khích lệ cô.
- Muốn đi dạo nói chuyện không?
- Không, cho em ôm một chút được không? – Cô nũng nịu trả lời.
- Ôm thì cũng ôm rồi. Còn gì để hỏi hả?
Cô bật cười vùi đầu vào ngực anh, anh bất lực để yên cho cô làm càn. Anh sẽ không hỏi nếu như cô không muốn nói nhưng sẽ luôn bên cạnh khi cô cần. Cô luôn tự nhắc nhở mình không được phép dựa dẫm anh quá nhiều để không thành thói quen nhưng anh cứ luôn như vậy thì cô làm thế nào để không yêu anh bây giờ. Ở trong lòng anh hít một hơi thật sâu, cô như có thêm sức mạnh, mỉm cười nói với anh:
- Thanks, em vào nhà đây nhé.
Anh níu tay cô ngập ngừng:
- Cái gì làm được thì làm, không làm được thì vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bien-em-la-trang/2952802/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.