Khi Hải lên mười còn em trai anh bảy tuổi, cả hai đã phải chứng kiến bố mẹ bị hại chết bởi người của tổ chức. Khi đó chỉ là một đứa trẻ sợ hãi nhưng phải cắn răng ôm chặt em nhỏ trong lòng, hai anh em nhắm mắt chờ đợi tới lượt mình. Nhưng một người đàn ông bước đến ngăn những kẻ kia lại, một người trung niên cao lớn nhưng có một gương mặt phúc hậu, ông cứu hai anh em ra khỏi nơi tang thương từng là một gia đình hạnh phúc. Đó là bố cô, bố cô là ân nhân, là người cha thứ hai nuôi dưỡng và dạy dỗ hai anh em anh. Sau khi đưa cả hai anh em vào trường nội trú bố cô đã dặn: “Nếu có người hỏi hãy nói hai anh em con là cô nhi. Đừng nói với ai bất cứ điều gì về thân phận trước đây của hai đứa như vậy mới an toàn.”
Đương nhiên chỉ là hai đứa trẻ, còn có thể làm gì khác ngoài vâng lời chứ. Mọi thông tin cá nhân của hai người đã được bố cô xử lý sạch sẽ đó là cũng là một lý do vì sao khi cô điều tra anh lại không thể phát hiện được gì. Bố cô sẽ sắp xếp thời gian để tới gặp; giúp đỡ mỗi khi hai anh em gặp khó khăn và ông cũng chỉ dạy mỗi khi hai người mắc lỗi. Ơn sinh thành anh đã không có cơ hội trả nhưng ơn cứu mạng và ơn nuôi dưỡng của bố cô anh và em trai sẽ luôn ghi tạc trong lòng. Mười bảy tuổi sau khi tốt nghiệp trung học, anh sang Mĩ theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bien-em-la-trang/2952773/chuong-28.html