Khi đã bình tĩnh cô mới sửng sốt đứng bật dậy như nhớ ra chuyện gì đó:
- Bố nói không thể tin chú Long vậy mẹ em thì sao?
Cô đang định chạy đi thì anh giữ cô lại:
- Bình tĩnh, anh nghĩ dù chú Long có liên quan thì Phong và Phúc cũng không liên quan đâu. Họ vừa tìm chúng ta để giúp điều tra vừa nằm trong hội chống lại tổ chức. Hơn nữa, chú Long yêu vợ chú ấy ai cũng biết nên để mẹ bên cạnh vợ chú ấy mới thực sự an toàn.
Cô suy nghĩ gật gù thở hắt ra có vẻ an tâm hơn phần nào, anh lại nói nhỏ thêm một câu đậm mùi giấm chua nồng nặc:
- Ngoài ra, ai cũng có thể thấy tình cảm Phong dành cho em.
Cô vẫn gật gù đồng tình, rồi chợt khựng lại nhận ra ý tứ trong câu nói của anh. Nheo mắt cười gian, cô choàng tay quanh cổ anh và hỏi:
- Anh…đây là đang ghen sao?
Anh né tránh cô, nói giọng bất cần:
- Dù sao người ta cũng là thiếu gia nhà giàu, một đứa mồ côi nghèo đói như anh làm sao dám so đo chứ.
Cô bật cười thành tiếng, anh biết rõ cô chưa từng quan tâm tới những chuyện này còn cố ý nói để chọc giận cô. Anh liếc nhìn cô cười còn cố ý nói thêm một câu:
- Em cũng từng nghĩ sẽ cưới anh ta còn gì.
Cô mỉm cười nhìn khuôn mặt của ai kia đang giả vờ không quan tâm, càng cố nhìn vào mắt anh thì anh càng cố né
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bien-em-la-trang/2952765/chuong-32.html