Đặt Khôi lên ghế, tỉ mỉ bôi thuốc cho những vết thương nhỏ trên người cậu, một lúc sau Khôi mới dần dần tỉnh lại. Thấy người trong lòng dần tỉnh lại, Huy mừng rỡ vừa bóp tay chân vừa gọi tên Khôi. Nhưng khi cậu nhóc mở mắt thấy đang nằm trên đùi người yêu lại không một chút yếu đuối mà ôm đầu nghiến răng tức giận hỏi:
- Lũ khốn đó đâu rồi?
Cô ở bên cạnh cũng cạn lời với nhóc con này, không biết học ai cái thói bất cần đời như vậy.
- Em đau đầu sao?
Mặc kệ thái độ bố đời của Khôi, người yêu kiểu mẫu của cậu vẫn lo lắng khi thấy cậu xoa xoa đầu đang nhói đau. Nhưng đáp lại cho sự ân cần đó vẫn là sự tức giận vì mấy tên kia dám tẩm thuốc mê để bắt cóc mình. Khôi nắm chặt bàn tay, mắt hằn lên tia máu tức giận nói:
- Em không sao. Mấy tên đó đâu để em cho chúng một trận. Nếu không phải em đang không tập trung chúng có thể tẩm thuốc mê em sao?
- Lớn tiếng quá đấy.
Cô lắc đầu gõ nhẹ đầu Khôi, trông cậu nhóc tức giận nhưng vẫn đáng yêu tới mức muốn ghẹo. Quay qua nhìn thấy Huy vẫn một mặt lo lắng săm soi từng cọng tóc trên đầu Khôi. Cô thầm nghĩ nếu em cô có một vết thương nào đó thì không chắc tên Thanh kia có thể sống sót mà quay về không. Đừng nhìn vẻ ngoài Huy trông có chút thư sinh nhưng thật ra Huy đã từng đối mặt với những kẻ đáng sợ. Vì vậy nếu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bien-em-la-trang/2952760/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.