- Đồng chí Minh Khôi, đội trưởng gọi cậu đến phòng y tế.
- Ừm, tôi đến đây.
- Chân còn đau sao?
Dương bên cạnh khó hiểu hỏi. Khôi thì biết rõ lý do anh muốn gặp riêng cậu nhưng chỉ gật đầu coi như trả lời rồi đi luôn. Suót đoạn đường cậu luôn phải suy nghĩ xem có nên tiếng tục giận anh nữa hay không hay nên trách anh vì đã trốn cậu đi nguyên tuần nay.
Cậu vừa bước vào cửa, cánh cửa đã bị anh đóng lại. Huy ôm cậu từ phía sau khiến cậu như quả bóng bị xì hơi im lặng trong vòng tay ấm áp mà mình nhớ nhung kia.
- Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh nên biết rõ người yêu anh vô cùng mạnh mẽ và tài giỏi, không cần anh bảo vệ.
Khôi Im lặng đứng yên nghe anh nói như vậy rất lâu. Vốn dĩ cậu cũng hết giận anh từ lâu, cậu hiểu dù quay lại bao nhiêu lần thì anh vẫn sẽ dùng sự lừa dối để bảo vệ cậu như chị cậu. Điều cậu giận là anh muốn một mình đối đầu với tên đại ca xã hội đen kia.
- Khôi.
Huy khẽ gọi cậu dò hỏi, Khôi chỉ im lặng xoay người ôm cổ anh khẽ nói vào tai anh:
- Em cần anh bảo vệ cũng muốn được bảo vệ anh.
- Khôi.
- Từ giờ em muốn cùng hai người đối đầu mọi việc nên anh và chị em chuẩn bị tinh thần uống thuốc đau tim trước đi.
Huy bật cười ôm cậu thật chặt vào lòng:
- Ừm anh sẽ thuê hẳn bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bien-em-la-trang/2952705/chuong-63.html