Chương 30: Chuyện xưa. Dịch: Hoa Linh Vệ Minh Thận: “…” Quả nhiên, quả nhiên là nó. Sau khi đã chắc chắn cậu bé trước mặt này là ai rồi, trong đầu Vệ Minh Thận nổi lên một sợi dây rõ ràng, ghép nối lại chuyện xưa và hiện tại. Ấy đã là mười tám năm trước, sư mẫu ở goá tại Tuy Dương của ông biết được học sinh Chu Bình của mình sắp đến Yến Thành tham gia hoạt động thì liền nhờ ông ấy mang ít đặc sản Tây Nam qua cho ông. Sau khi giáo viên hướng dẫn của ông qua đời, sư mẫu chuyển đến thôn Tiểu Tây huyện Tuy Dương làm một giáo viên cấp hai mờ nhạt, Yến Dương vợ ông là người ở đó, từng là học sinh của bà ấy, quan hệ giữa hai người rất thân thiết, phần đặc sản này chính là mang cho bà. Chu Bình đã đến thăm hỏi ông theo lời dặn dò của bà ấy, tiện thể còn đưa theo một bé trai chín tuổi. Bé trai ấy, chính là Trần Tịnh Thực. Vệ Minh Thận không nói rõ được tại sao mình lại nhận ra anh, khi nghe thấy hai chữ Mạo Đình, sợi dây thần kinh vẫn luôn nhạy cảm của ông đã bị chạm tới. Sau đó lại nghe bố mẹ anh mất sớm, Vệ Minh Thận gần như chắc chắn một trăm phần trăm anh chính là bé trai chín tuổi mà năm đó Chu Bình dẫn tới! Sau lần gặp mặt ấy ông và Chu Bình vẫn luôn giữ liên lạc, cũng từng thông qua mối quan hệ của mình cung cấp một ít tài trợ về vấn đề giáo dục cho những đứa trẻ bị bỏ lại ở vùng núi sâu xa của dải Võ Dương Bình Xuyên. Chu Bình vẫn luôn rất cảm kích vì việc này, thỉnh thoảng sẽ gửi một vài tin tức cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-vat-cua-em/4737673/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.