Chương 22: Lựa chọn. Dịch: Hoa Linh Ung Nghi: “…” Ung Nghi vốn chỉ định hóng hớt tí, nào ngờ “ép hỏi” ra được một bí mật lớn như thế, suýt nữa thì sặc trà. Cô ấy che miệng đặt tách trà xuống bàn, lại lấy giấy lau qua loa nước trà b*n r* tay, kinh ngạc nhìn Trần Tịnh Thực. “Lúc tiểu Lê ba tuổi em đã quen em ấy rồi á?” Ung Nghi hỏi. Lúc này Trần Tịnh Thực mới ý thức được trong lúc bần thần mình đã nói ra điều gì, anh hồi thần lại, hơi xấu hổ ngồi thẳng người dậy. “Chuyện gì đây?” Ung Nghi gặng hỏi. “Một cơ hội tình cờ thôi ạ.” Trần Tịnh Thực cười, khẽ sờ đầu mũi song lại không nói tiếp. Ung Nghi đợi một lúc thấy anh không định nói thêm thì cũng không gặng hỏi nữa. Nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh nổi. Hai người cứ thế ngồi im lặng một hồi, bỗng Ung Nghi nghe thấy Trần Tịnh Thực nói: “Đúng rồi chị Nghi, hai hôm trước dì gọi điện cho em bảo lúc chị đi Mạo Đình công tác có nhờ bà ấy dẫn đường đến viếng bố mẹ em…” Hơi ngừng lại, “Cảm ơn chị ạ.” “Ôi dào.” Ung Nghi xua tay tỏ ý không đáng nhắc tới, “Là chuyện nên làm.” Ung Nghi không nói nhiều, nhưng Trần Tịnh Thực biết chuyện sẽ không đơn giản như thế. “Dì hai lớn tuổi rồi, hồi trẻ từng thân thiết với mẹ em nhất, nếu bà ấy có nói gì không hay thì tiện đây em thay mặt bà ấy gửi lời xin lỗi, chị Nghi, chị cũng đừng để trong lòng nhé. Dì hai bà ấy… không có ý xấu đâu.” “Chị hiểu.” Ung Nghi cười ngắt lời anh, lát sau lại nhẹ giọng nói, “Bà ấy cũng là khó lòng nguôi ngoai trước sự ra đi của mẹ em thôi.” Trần Tịnh Thực: “… Vâng.” Ung Nghi liếc nhìn dáng vẻ cúi đầu không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-vat-cua-em/4737665/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.