Chương 13: Lòng tham. Dịch: Hoa Linh Lúc này Lê Lô vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi gặp được động vật quý hiếm, lát sau cô mới nhận ra sự im lặng trầm mặc của Trần Tịnh Thực. “Anh Trần…?” Lê Lô liếc nhìn, phát hiện Trần Tịnh Thực đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, cũng phát hiện ra khoảng cách gần trong gang tấc giữa hai người. Lê Lô hơi nghi hoặc, dường như không hiểu tình huống trước mắt. Song rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, do dự vài giây sau đó khẽ ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn chăm chú của Trần Tịnh Thực, ánh mắt sáng ngời như có chút mong đợi với anh. Phản ứng của Lê Lô đã triệt để làm Trần Tịnh Thực bừng tỉnh, khiến anh hiểu ra bản thân đã mắc phải một sai lầm… Anh không rời mắt đi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ngay dẫn đến việc ra ám thị sai lầm cho Lê Lô. Nếu đã vậy, tiếp theo phải làm sao đây? Trần Tịnh Thực bỗng quay đầu đi, khẽ ho: “Tiểu Lê…” Anh cân nhắc trong lòng xem phải giải thích sự ngây ngốc ban nãy thế nào, nhưng Lê Lô đã hành động trước anh một bước mà đứng lên. “Anh Trần, không còn sớm nữa, em về trước đây.” Lê Lô nói xong liền xoay người rời đi, bước chân vẫn nhẹ nhàng ung dung. Trần Tịnh Thực ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, có một sự kinh ngạc ngoài dự liệu, càng nhiều hơn là sự chán nản khó mà dằn xuống. Ban nãy hình như anh biểu hiện hơi tệ rồi… Ở ký túc xá nữ bên này, từ khi Lê Lô ra ngoài Dương Hội cứ ngủ chập chờn. Mãi mới buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-vat-cua-em/4737656/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.