Duy Anh gần như nhảy vọt khỏi taxi, dựa theo số phòng mà hai người kia đưa cho vội vàng vào tìm kiếm..
Cánh cửa phòng vừa bật mở, thân hình quen thuộc ngập lên trong mắt..
Đặng Hải băng nhiều vòng quanh đầu, đôi chân cũng toàn một màu trắng muốt.
Đôi môi nhợt nhạt, nằm lặng thinh trên giường.
Duy Anh sốc tới tức ngực, khó thở từng bước tiến lại gần..
- Anh.. Hải…
Vị bác sĩ điềm tĩnh bên cạnh như chỉ chờ một màn này liền cất giọng:
- Cậu là người nhà bệnh nhân?
Duy Anh ôm ngực, ngước lên:
- Vâng..
- Tình hình không khả quan lắm, chân bị gãy có khả năng không phục hồi được. Đầu cũng bị đập xuống nền đường có dấu hiệu tổn thương não. Chỉ e rằng sau này cả đời làm bạn với xe lăn.
Sau khi nói một loạt các tình tiết vô cùng sốc não đó, vị bác sĩ vẫn cứ tỏ ra bình thản như không, lại chăm chú nhìn thái độ của Duy Anh.
Duy Anh gần như không đứng vững mà muốn khụy xuống, một lúc sau mới bám lên cạnh giường bệnh lẩm bẩm …
- Xe lăn…
- Đúng vậy. Chúng tôi rất tiếc.
Vị bác sĩ đang muốn ghi chép gì liền hỏi:
- Cậu là gì của cậu ấy?
Từ trong khóe mắt đầy thương tổn kia mới bình tĩnh trả lời:
- Người yêu.
- Người yêu?
Vị bác sĩ nhăn mặt:
- Thế thì không ký được mấy giấy tờ viện phí rồi, cậu mau liên lạc với người nhà của cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-troi-cua-em/2693333/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.