Đặng Hải ăn xong cái bánh kẹp, vươn vai một cái mới thấy được Duy Anh như vậy mà quên không mang theo áo khoác.
Dẫu là đã có chút nắng, nhưng cũng không phải là đã hết lạnh hẳn.
Bình thường thì Đặng Hải cực nhác đi chợ, ghét cái cảnh chọn thịt chọn cá, với lại miệng cậu cũng chả được khéo, gặp hàng thịt thì chê thịt thiu, gặp rau thì chê rau héo, khiến mấy bác gái bán hàng chả ai ưa cậu.
Vậy nhưng nghĩ tới cái tấm thân đạm bạc kia ra gió lạnh quả thật trong lòng có chút đau đau.
Thôi thì, đành xách mông lên vậy, nhanh chân một chút chắc là kịp thôi, vậy nhưng chưa tới chợ thì đã nghe thấy một đám lộn xộn trước mặt.
- Gọi xe cấp cứu chưa?
- Gọi rồi!
- Trời ơi, có ai quen cậu này không!
- Mắt như chảy máu ra vậy!
Linh tính không lành, Đặng Hải vội vàng chạy tới, quả nhiên, người nằm đó!
Duy Anh đã gần như bất tỉnh, trên gương mặt đỏ rộp, đôi mắt đã rỉ máu.
- Duy Anh!
Tiếng thét lên bất ngờ xé toang một mảnh trời,
Đặng Hải vội vàng nhảy bổ vào trong, bế xốc người lên.
Tiếng hú của chiếc xe cứu thương vang vọng, không mạnh bằng nhịp đập như muốn phá hủy cả lồng ngực cậu bây giờ…
Tại sao?
Chuyện gì đã xảy ra?
Đặng Hải gần như vò đầu tới rối bung,
Chiếc băng ca cấp cứu đẩy vào phòng.
Cánh cửa đóng sập trước mặt, cũng như đóng lại tất thảy những suy đoán điên rồ của cậu. Giờ khắc này, chỉ còn lại sự bất lực điên cuồng.
Suốt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-troi-cua-em/112249/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.