Về đến nhà,mới 17h30
Tự dưng trong lòng hơi hơi nhột. Sao tự dưng hôm nay bước vào cửa phòng mà cứ rón rén rón rén thế này. Chả phong độ tý nào.
Ồ.. mà.. không thấy thơm?
Đèn trong nhà cũng chưa bật!
Tim cậu hôm nay hơi bị đau, lại bật nhảy cái tách một phát nữa.
Rút cuộc, thì cậu ta đi đâu kia chứ?
Thò đầu vào bếp, chả có ai.
Đặng Hải hơi sốt ruột rồi nha, liền mở cửa phòng kia.
Ái chà!
Tên này vậy mà ngủ queo râu luôn ta ơi!
Còn hại mình lo lắng thừa.
Người ngủ gọn gàng một phía giường, không nháo, không động, quả là dáng ngủ tiêu chuẩn khi nhắm chụp hình “ seo phì” đây mà.
Đôi cánh tay trắng trẻo buông hờ trước bụng, đôi cẳng chân thon dài lộ ra dưới chiếc quần đùi rộng khẽ xếp..
Đẹp nha, chân không có chút lông dư thừa.
Há há,
Đặng Hải giở điện thoại ra,
Tách.
Chụp một tấm lưu vào đây.
Thực ra thì tính tình cổ quái lại cứ dâm dâm thì làm như thế thôi, còn làm thế để làm gì thì có trời mới biết!
=============
Duy Anh bị tiếng loảng xoảng của chậu bếp đánh thức, vội vàng nhổm dậy.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, cành cây xào xạc đưa từng đợt gió khẽ lạnh luồn tới.
Cậu lòng hơi loạn, nhủ thầm, chết rồi. Cậu như vậy mà ngủ quên mất!
Duy Anh vội vã chạy ra ngoài bếp, thấy một thân Đặng Hải mặc áo ba lỗ khoét sâu đang đảo đảo sườn trong chảo.
Duy Anh tẩn ngẩn đứng một lúc mới dám nói:
- Anh.. Anh Hải.. em xin lỗi, em ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-troi-cua-em/112240/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.