Bắc Ninh.  
Căn nhà lụp xụp hoang sơ lọt thỏm giữa khoảng đất trồng rau rộng ngát, cũng chính là nguồn kinh tế của gia đình ông Bốn. 
Một người bà, một người cha tàn tật, thêm một bóng dáng hơi gầy đổ theo bóng chiều tà đang tưới lên những luống rau xanh mơn mởn.  
Ông Bốn chống nạng bước ra ngoài, lớn giọng gọi: 
- Duy Anh, tưới xong chưa con? 
- Dạ, còn một luống nữa ạ!  
- Ừ, xong vào nhà đi!  
Trên bộ bàn uống nước bằng gỗ đã sởn màu trải qua năm tháng, bà nội và cha cậu dường như đang chờ, Duy Anh vội vã bước lại, ngồi xuống.  
Ông Bốn chầm chậm giọng: 
- Ngày mai, con lên Hà Nội nhập học rồi. Bố dặn, con nghe cho kỹ.  
Duy Anh nhìn sang bố, rồi nhìn sang người bà của mình, chỉ thấy bà khẽ gật đầu, đôi tay gầy đan xiết vào nhau, cậu nhỏ giọng:  
- Vâng.  
- Con biết rõ điều kiện nhà mình, nếu lần này không phải do bác Đàn giúp đỡ thì chắc chắn nhà mình không lo cho con học nổi đại học.  
- …. 
- Thế nên bố nói thẳng, nên đó ở chung với con trai nhà bác ấy, con nhất định phải nhẫn nhịn, bằng mọi cách nghe lời người ta, người ta nói sai con cũng phải chịu. Cơm nước giặt giũ dọn dẹp nhà cửa gì, con phải chủ động làm hết. Người ta là cậu ấm, sinh ra đã ngậm thìa vàng, không giống mình. Con hiểu chưa?  
- Con hiểu.  
Duy Anh hơi cúi đầu, tính cậu vốn nhút nhát, hiền lành, hiển nhiên không có chút ý tứ phản đối. Đến khi bố cậu đã vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-troi-cua-em/112237/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.