Chiếc giường trắng tinh đặt giữa căn phòng, người con trai nằm đó không nhúcnhích. Đôi mắt anh nhắm nghiền, gương mặt nhợt nhạt không sức sống,nhưng trên môi anh là nụ cười nhẹ nhõm tươi tắn.
Cô gái nhỏnhẹ nhàng lại gần, cô đi thật khẽ như sợ làm người con trai kia giậtmình. Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, cô bước đến gần chiếc giường, cố gắngchạm vào anh. Thế nhưng, cô càng lại gần thì anh lại càng dần xa, chiếcgiường như chuyển động được, đưa anh cách xa cô.
Cô hoang mang cố giữ lấy anh, nhưng anh cứ thế nhắm chặt mắt từng chút từng chút kéodài khoảng cách giữa hai người. Giọt nước mắt kìm nén bấy lâu từng giọttừng giọt rơi xuống ướt nhòe gương mặt cô, tầm mắt trở nên mông lung mờảo.
Trước mắt cô không còn là căn phòng với chiếc giường trắng tinh, xung quanh giờ đây toàn là khói trắng, anh vẫn nhắm nghiền đôimắt, trôi lơ lửng giữa không trung. Cô gạt đi nước mắt, cô muốn nhìn rõanh, muốn giữ lấy anh. Cô kêu gào tên anh, như điên như cuồng chạy nhanh về phía anh.
Bóng dáng của anh không còn xa nữa, nhưng cô lại thấy trước ngực anh một vùng máu đỏ tươi. Cô chết lặng quan sát mọithứ. Máu đỏ lan tràn, trong nền khói trắng màu đỏ ấy thật rực rỡ chóimắt, máu đỏ như hoa, nở rộ trên ngực anh. Và rồi, trái tim anh từ tronglồng ngực bay lên, tim cô thắt lại, dường như không thở nổi.
Vũ Minh, không cần như vậy. Vũ Minh, em không cần trái tim đó, không cần.
Anh ở nơi đó, bỗng nhiên mở mắt, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-anh-nang-nhung-ngay-dong/3029802/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.