Trạch Vũ đưa cô đi ăn ở nhà hàng năm sao, vừa bước vào nhân viên phục vụ đã dẫn cả hai vào phòng vip. Cô ngoan ngoãn không nói gì chỉ biết đi theo phía sau hắn, ở đây người ta giao tiếp bằng tiếng Pháp nếu như khách hàng không hiểu mới đổi qua tiếng Anh. Trạch Vũ biết tiếng Pháp, hắn nói cũng giỏi mà nghe cũng rất cừ luôn.
"Anh biết tiếng Pháp ạ?"
Cô không muốn hắn cứ mãi nhìn cô, từ lúc chờ lên món tới giờ ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi cô cho nên cô đang rất ngượng. Cô tìm một cái cớ để nói chuyện, hắn đột nhiên ôn nhu cô mới không quen.
"Đủ dùng." Hắn nhàn nhã đáp.
"Anh học ở đâu vậy, có thời gian em cũng muốn học thêm ngoại ngữ nữa."
"Tôi làm gì có hứng thú đi học, nghe quen thì hiểu thôi."
Cô à một tiếng, rõ ràng hắn gạt cô làm gì có người nào không học mà tự hiểu. Thấy hắn không có nhã ý nói chuyện, cô mới phải im lặng uống nước lọc trên bàn, bất ngờ hắn đưa ly rượu vang đỏ đến trước mặt cô nói:"Uống chút rượu sẽ ngon hơn."
"Em... em không uống được nhiều, nếu say sẽ phiền lắm."
"Tập dần sẽ quen, cô cảnh sát ạ."
Châu Huệ Mẫn có ăn gan hùm, uống mật gấu cũng không dám cãi lại hắn. Uống rượu thôi mà, nếu hắn muốn cô sẽ uống cho hắn xem.
Nhà hàng lên món đầy cả một bàn ăn, mà từ nảy đến giờ cô chẳng thấy Mỹ Ái đâu cả. Có phải cô ấy rất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ac-quy-cua-em/2968251/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.