Lúc tỉnh lại, chờ đợi tôi là cặp mắt lo lắng của Dương Dương. Tôi chớp mắt, nhìn Dương Dương, trong lòng hơi sáng tỏ.
“Có phải mình…” Tôi không nói hết câu, hóa ra, cho dù trong lòng đã lờ mờ đoán được, tôi vẫn sẽ hoang mang. Ôm lấy tim mình, tôi nghĩ, có lẽ đây là vận mệnh, tranh đấu rất nhiều, trả giá rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không trốn được số kiếp.
Dương Dương không nói gì, chỉ đưa bàn tay ấm áp xoa đầu tôi, cậu lắc đầu, gương mặt vẫn dịu dàng như thường ngày: “A Thảo, đừng lo lắng, sẽ có cách thôi.”
Khi một bác sĩ thiên tài nói với bạn sẽ có cách, chứng tỏ bây giờ người đó không có cách nào. Tôi lắc đầu, thật ra, Dương Dương không biết, có đôi khi, cuộc đời đằng đẵng với tôi mà nói là một ràng buộc. Trên thế giới ngày, người thân yêu thương tôi chỉ có ông ngoại, ông đã mất rồi, mà những người thân còn lại bên cạnh tôi lại ước gì tôi chết sớm.
“Tớ còn bao lâu?” Tôi hỏi. Môi Dương Dương run run, nhưng trước nay cậu không biết nói dối, cho nên sau một lát chần chừ, cậu trả lời.
“Ba tháng.”
Còn ngắn hơn tôi tưởng, nhưng cũng đủ để tôi làm được nhiều việc. Khi còn sống, tôi như bị nhốt trong một tấm lưới, tôi liều mạng xua đuổi những thứ bên ngoài, cuối cùng lại phát hiện mình cô độc. Có đôi khi, nhìn rõ và thông suốt chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“A Thảo…” Dương Dương nắm tay tôi, cảm giác ấm áp truyền đến, cậu ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-toi/3091815/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.