“Ly hôn?” Tôi nghe thấy giọng nói chua chát của mình vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng. Tôi nghĩ, nhất định mặt tôi đang trắng bệch, nhưng may là đầu tóc tôi bù xù, che khuất sự nhợt nhạt mệt mỏi trên khuôn mặt. Không có ai thấy, đương nhiên, cũng không ai để ý.
Vân Tường trước nay không quan tâm, không ai để ý đến sự đau đớn của tôi. Tôi chỉ có thể cười, giống như lúc này đây, tôi thong thả bước lên, lấy tờ đơn ly hôn trong tay Vân Tường, trước mặt anh, xé tờ giấy mỏng tang kia thành mảnh vụn.
Thôi thôi, Lâm Thảo tôi đây luôn luôn là kẻ độc ác nhất, cho nên bây giờ có xấu xí chật vật đến đâu, cũng chẳng làm sao.
Tôi cười, cười đến dữ tợn, nhìn Vân Tường, nhìn gương mặt lộ vẻ căm ghét của anh, cơn đau trong lòng sắp bao trùm lấy tôi, nhưng nụ cười trên mặt tôi lại nở rộ, “Muốn ly hôn với em, không có cửa đâu! Em nói cho anh biết, Vân Tường, Lâm gia vẫn còn trong tay em, Lâm Nhược Ức muốn cướp nhà của em, người đàn ông của em, trừ phi… em chết.”
Đúng vậy, chỉ có cái chết mới có thể khiến tôi dừng lại, không còn xấu xí, không còn…
… Không còn yêu say đắm người đàn ông trước mặt này.
Đúng như dự đoán, Vân Tường tức giận, không giống như ba năm trước đây, khi anh giận sẽ gào thét với tôi, nổi bão với tôi, trong lúc đó còn có thể làm tôi bị thương. Bây giờ anh đã thay đổi rồi, lông mày cau chặt, gân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-toi/3091808/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.