Hà Tiểu Vãn sắp xếp người làm ở tứ hợp viện ngoại thành để lão Quý và Trác Văn Thiên trong thời gian tới ở Nam Dương nghỉ ngơi tại đó.
Căn tứ hợp viện này cách xa văn phòng Ngoại giao, không tiện đi lại nên bình thường cô cũng không hay đến đây, chỉ dùng nó để chứa một vài món đồ cổ lúc đem xuống Lệ Giang cổ trấn.
Lão Quý đã có tuổi, bình thường chỉ thích không khí trong lành nơi cổ trấn, vừa khéo nơi này lưng dựa núi, mặt hướng biển, cũng được coi là non nước hữu tình.
Vậy mới mời được lão Quý hạ sơn.
Đoàn xe đón người đến vừa khéo lúc Hà Tiểu Vãn từ chỗ Cố An Tước cùng trở lại đây.
"Nơi này vừa ý thầy không?" Hà Tiểu Vãn thuần thục pha trà, mùi hương trà đinh lăng nhanh chóng tỏa khắp gian phòng.
"Nếu không vừa ý, trò sẽ thả ta về à?" Lão Quý nhướn mày, giọng điệu còn có vẻ giận dỗi không cam tâm.
Hà Tiểu Vãn bật cười. "Sao có thể nói là nhốt thầy ở đây được. Học trò thực sự có việc nhờ vả."
"Thật không?" Cái nhìn của ông vô cùng thâm sâu. "Ta nói trước nhé, lão Hà Cát Lâm không mời được ta đâu."
Hà Tiểu Vãn gật đầu, thành thật nói.
"Nói thật thì, bài học lần trước học trò vẫn chưa thuộc. Qua một thời gian không luyện tập, càng không thể đi vào thực hành."
Lão Quý nhíu mày nhìn cô một lúc. Hiểu được cô muốn tâm sự chuyện riêng, liền nói với Trác Văn Thiên.
"Tiểu Thiên Tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907856/chuong-28.html