Cô thật sự đã biến mất khỏi Nam Dương, một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Cố An Tước điên cuồng tìm kiếm, lục tung cả Nam Dương, mọi ngóc ngách trên thành phố rộng lớn này đều không được bỏ sót. Ngay cả những thành phố lân cận cũng không được phép bỏ qua.
Chỉ trong một đêm, cô không thể đi xa như thế được.
Đoàn người phái đi lũ lượt trở về tay trắng, Nghệ Lâm thầm cầu khấn mười mấy đời tổ tiên nhà mình phù hộ mới dám đẩy cửa bước vào căn phòng.
Bên trong, đồ đạc đổ vỡ lộn xộn khắp nơi tứ phía, hệt như vừa trải qua một trận hỗn chiến vậy.
Từ hôm qua đến giờ, tin tốt tin xấu lần lượt truyền đến tai Cố An Tước, khó tránh anh lại kích động như vậy.
Tin tốt là bà nội nằm yếu ớt trên giường bệnh giằng co giữa sự sống và cái chết lâu ngày cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu của sự sống, một chút tia hy vọng mỏng manh cứu bà khỏi tình trạng người thực vật trong những ngày tiếp theo.
Cứu được bà cụ thì lại đánh mất người con gái anh coi trọng hơn cả tính mạng.
Biệt tăm biệt tích, đến giờ vẫn chưa thể tìm ra.
"Ngài Cố."
Nghệ Lâm rón rén bước vào, cánh cửa vừa tuột khỏi tay còn chưa kịp đóng, người đàn ông đứng đằng kia đã lên tiếng.
"Người đâu?"
Nghệ Lâm kinh hoảng đến nỗi sắp sửa quỳ rạp xuống sàn.
"Ngài Cố, chúng tôi sẽ phái thêm một đoàn người nữa, đảm bảo sẽ tìm ra..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907849/chuong-35.html