Hà Tiểu Vãn ngồi đó kể chuyện rất lâu, nhưng mỗi lần cô dùng ánh mắt khích lệ nhìn anh, Cố An Tước vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nước mắt lại không tự chủ được chảy xuống từng hàng, nhưng lại như thể cô đang kìm nén, tiếng khóc biến thành tiếng nấc nghẹn, hại lồng ngực người đàn ông loạn như cào cào.
Hà Tiểu Vãn nghĩ đến rất nhiều tình huống cực đoan. Dù không phải lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh này, nhưng lại là lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi đến thế.
Cực kỳ hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc xe của Cố An Tước lao đến ghì xe cô, thế chỗ, cảnh chiếc xe bị đâm văng ra ngoài lật toàn bộ xe in đậm trong trí nhớ.
Cố An Tước kín đáo hé mắt ra, phát hiện cô gái vẫn đang nắm tay anh, gục xuống bên cạnh khóc không thành tiếng.
Nếu còn khóc thế này...
"Nhóc con, đừng khóc nữa..."
Thật là không đành lòng mà.
Ngay tức khắc, Hà Tiểu Vãn lập tức ngẩng cao đầu, trong giây lát ngừng hẳn lại, nuốt tiếng khóc vào trong.
"Cố An Tước." Cứ như vậy nhìn anh, dường như không dám tin vào mắt mình, mãi một lúc sau mới phản ứng lại đứng bật dậy.
Câu chữ như va vào nhau vì phấn khích. "Y tá... Phong Hi... bác sỹ... đợi em một lát... em gọi người đến..."
"Tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên em làm không phải là ở cạnh tôi à?"
"Ở lại đi, tôi chỉ cần em."
"..."
Hà Tiểu Vãn bất động, nhìn bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907789/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.