Hà Tiểu Vãn biết Cố An Tước vẫn đang nhìn chằm chằm mình, cô quay mặt đi, dứt khoát nhảy khỏi vòng tay anh.
Nói như vậy trước mặt cô, là có ý gì đây?
Người đàn ông nhìn thấy phản ứng như vậy của cô gái, hàng mày rậm tức thì co rúm lại, không kịp chào hỏi Cố Thường Khanh đã cúp máy bàn.
Điện thoại mất tín hiệu, Cố Thường Khanh hơi nhíu mày, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ làm ông khẽ bật cười.
Môi bạc nhếch lên: "An Tước, chú mong đây là lần đầu cũng là lần cuối của cháu."
Lần cầu hôn đầu, cũng là lần cầu hôn cuối.
Hà Tiểu Vãn vừa bước đi được vài bước liền bị Cố An Tước chặn lại. Thân hình cao lớn của anh đứng chắn trước mặt cô, áng binh bất động.
Hà Tiểu Vãn ngước mắt nhìn, lạnh nhạt nói. "Tôi đi về."
"Ban nãy em đã nghe thấy rồi đúng không?"
Ánh mắt thiếu nữ không một chút xao động. "Nghe thấy gì?"
"Tôi nói muốn kết hôn." Người đàn ông vẫn vững như bàn thạch, đôi mắt đầy nghiêm túc. "Với em."
"Thì kệ anh." Cô gái rũ mi mắt, ngữ khí lãnh đạm.
"Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi muốn kết hôn với em, trong năm nay, hoặc ngay bây giờ."
Hà Tiểu Vãn khẽ cười. "Kết hôn phải xuất phát từ hai bên tình nguyện, tôi không tình nguyện, anh ép buộc cũng vô ích."
Gương mặt người đàn ông vẫn không có dấu hiệu thả lỏng. "Vãn Vãn, tại sao lại không tình nguyện?"
"Ngày hôm đó em quay lại cứu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907783/chuong-67.html