"Vừa nghe tin tôi kết hôn liền muốn cao chạy xa bay, em đúng là có bản lĩnh chọc tôi điên tiết đấy."
Hà Tiểu Vãn sững người.
Muốn cao chạy xa bay?
"Cố An Tước, giữ tôi ở lại thì có ích gì? Người anh cưới cũng không phải tôi." Lời càng nói càng đau lòng, hốc mắt Hà Tiểu Vãn đã đỏ ửng lên, tựa như muốn khóc.
Cố An Tước cúi đầu nhìn cô, với tầm nhìn này của anh, vừa khéo có thể thấy rõ bờ vai mảnh khảnh của người con gái trước mặt đang run lẩy bẩy.
Ngón tay anh lướt qua khuôn miệng lành lạnh, tự cảm nhận chút dư vị đọng lại trên khóe môi. Cô gái này trước kia đều quen thói tin tưởng, dựa dẫm anh, khiến anh rất an tâm.
Nhưng nếu hôm nay không phải dì Lam khéo léo nhắc nhở, có khi hai người đã mỗi người một ngả, không còn cơ hội gặp lại nữa.
"Trước đây em không cứng rắn như thế."
Hà Tiểu Vãn cau mày. Đúng là trước kia cô rất mềm lòng, hoặc do từ nhỏ đã có một người đàn ông chín chắn bên cạnh săn sóc, cô đã học phải thói xấu là thích ỷ lại. Nhưng không phải tâm tư của cô thế nào anh không biết.
Cô dựa dẫm anh, là muốn anh quan tâm mình nhiều hơn một chút. Cô thường trực xuất hiện bên cạnh anh, cũng vì mong anh biết được tấm lòng của mình như thế nào.
Rõ ràng Cố An Tước đều biết, nhưng tại sao hôm nay lại nói với cô những lời như vậy?
[Trước đây em không cứng rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907761/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.