Chương trước
Chương sau
Trong thời gian Hà Tĩnh Đình nằm viện ba ngày, Từ Bồi Nghị vẫn đều canh giữ ở bệnh viện, chỉ đến thời điểm người Hà gia tới thay ca, mới nhanh chóng trở lại khách sạn tắm rửa thay quần áo.

Mọi người nhìn hắn chịu khó dụng tâm như vậy, tuy nói còn rất không dám tin tưởng, còn muốn mắng một trận bán sống bán chết, nhưng là thái độ mọi người cũng có thể coi là đã mềm hóa, duy nhất chỉ còn có Hà Tĩnh Đình không bởi vì việc làm của hắn mà động tâm.

"Mời anh trở về, không cần ở tại chỗ này." Nàng đối với hắn nói vài câu, nhưng hắn vẫn là tống vào tai này rồi ra tai kia.

"Người nhà em đều bận làm việc, nên anh là người phù hợp nhất đến chiếu cố em." Hắn tìm được lý do rất hợp lý, nhưng nàng hiểu được, bây giờ không phải thời kỳ ngày mùa, người nhà rõ ràng là muốn làm cho bọn cùng ở một chỗ nhiều hơn.

Buổi sáng ngày đó sau khi nàng tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, chính là Từ Bồi Nghị ngồi bên giường bệnh, hắn một bên gục đầu một bên ngủ gà ngủ gật, nàng kinh ngạc nói không nên lời, hắn cư nhiên trông coi nàng cả đêm, còn ngồi trên chiếc ghế cứng kia, chắc là thực không thoải mái.

Miếng băng gạc trên trán hắn cũng đã rớt ra, lưu lại một vết thương miệng còn máu đỏ, máu đã ngừng chảy, cả người bụi bẩn, sắc mặt cũng không tốt, nhưng mày thì giãn ra, bên môi còn lộ một chút cười, giống như đang trong một giấc mộng đẹp.

"Bản thân anh chẳng lẽ không có công việc quan trọng sao?" Hắn ở cạnh nàng ba ngày, không biết đã bỏ qua bao nhiêu hợp đồng lợi nhuận, chỉ vì một nữ nhân ngay cả ôm hắn cũng không muốn ôm, cái này có giá trị sao?

"Không vội, anh nghỉ dài hạn, anh sớm nên làm như vậy." Hắn mỉm cười nói.

Nàng không nghĩ cùng hắn tranh luận, chỉ làm uổng phí khí lực, vì thế nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bầu trời tháng chín không còn là màu xanh lam, trong suốt, tâm tình của nàng cũng như vậy là một màu xám, một vẻ lo lắng.

Đến thời gian cơm trưa, Từ Bồi Nghị giúp nàng đi lấy cơm trưa, đêm tới bàn ăn nhỏ trên giường bệnh, còn chuẩn bị muốn đích thân đút cho nàng." Đây là cơm dinh dưỡng đặc chế, bác sĩ nói em rất gầy yếu, phải bổ sung thật nhiều dinh dưỡng."

"Tôi tự ăn được." Nàng cầm lấy thìa, ngón tay lại run run, không nghĩ tới làm hạt cơm rơi trên mặt bàn, thật mất mặt.

"Để anh làm." Hắn cũng không nghĩ để ý, tiếp nhận thìa thay nàng xúc cơm.

"Không cần!" Nhìn ánh mắt hắn ấm áp như vậy, động tác lại mệm nhẹ như vậy, nàng bỗng nhiên không chịu nổi, đẩy tay hắn ra, quát to nói:" Anh tránh ra! Anh không được tới gần tôi...."

Động tác thân mật làm cho nàng khủng hoảng, lúc trước nàng từng cùng hắn nhiệt tình hôn, này hắn chỉ là đút cơm nàng ăn, lại làm cho nàng trong đầu cảnh tiếng chuông mãnh liệt, hết thảy là đơn giản, nhưng lại khiến nàng bị thương, nàng sẽ đau.

"Thực xin lỗi, anh chỉ là muốn làm cái gì đó cho em....." Vẻ mặt kinh hoảng của nàng làm hắn đau lòng, giống như một nữ nhân đã phải chịu qua gia bạo (Ying: bạo lực gia đình hay sao ý =.=),nàng thậm chí không thể chịu đựng được hắn tiếp cận, rốt cuộc hắn đã đối với nàng làm ra chuyện tàn khốc cỡ nào....

"Anh chính là nghĩ muốn giảm bớt tội ác mình đã làm, anh không cần lại đến tìm tôi...." Nàng đưa lưng về phía hắn, cả người run run, hô hấp đều thấy khó khăn.

Xem nàng kích động như vậy, hắn chỉ có thể đầu hàng, trăm ngàn lần không thể để nàng chịu kích thích, nếu không té xỉu làm sao bây giờ?

Vì thế hắn đứng lên nói:" Được, anh trước đi ra ngoài, em từ từ ăn, anh không quấy rầy em."

Đi ra phòng bệnh, hắn đứng ở bên hành lang, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, có loại cảm giác khắc sâu vô lực, hắn cũng phải có đủ nghị lực để chống đỡ đi tiếp.

Thực trùng hợp, bác sĩ chưa trị vừa vặn đi qua, vỗ vỗ bờ vai hắn nói:" Làm sao vậy? Vị hôn phu tiền nhiệm, biểu tình của cậu giống như thực phiền não."

Từ Bồi Nghị xoay người, nhìn bác sĩ cười khổ một chút." Tôi quả thực phiền não, chỉ cần tôi tới gần Tĩnh Đình, nàng sẽ có bộ dáng rất thống khổ."

"A~~ cái này gọi là biến chứng sau bi thương, thực bình thường, bệnh này không phải là thân thể bị thương, mà là tâm lý." Bác sĩ kiến thức rộng rãi, dù sao trong bệnh viện cũng là địa phương đã phát sinh rất nhiều chuyện xưa." Bởi vì cô ấy còn để ý đến cậu, mới có thể bị kích thích, bị thương tổn khi nhìn thấy cậu, nếu cô ấy đã không còn cần cậu, sẽ không có phản ứng lớn như vậy."

Từ Bồi Nghị nghe xong thầm thấy có lý, vội hỏi:" Bác sĩ, xin hỏi tôi nên làm cái gì bây giờ?"

"Từ từ sẽ đến, không thể gấp, tựa như làm phòng trước hết phải có nền, đầu tiên cậu phải tìm về sự tín nhiệm của cô ấy đối với cậu, rồi lại dùng thời gian cùng thật tình chứng minh cho nàng xem. Về phần kết quả thế nào thì còn xem cách thể hiện cùng dụng tâm của cậu."

Từ Bồi Nghị suy tư một chút." Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

"Cố lên, cầu nguyện Tổ Mẫu sẽ phù hộ cho cậu." Đây là một địa phương nhỏ, bác sĩ đã nghe nói đến người trẻ tuổi có sự nghiệp to lớn này, Từ Bồi Nghị nghe xong cũng là cười, xem ra "sự tích" ngày đó sẽ còn bị đem ra thảo luận thật lâu.

Một lát sau, Từ Bồi Nghị trở lại phòng bệnh, phát hiện bữa cơm trưa vẫn còn hơn một nửa, Hà Tĩnh Đình đã nằm xuống ngủ, hai bên mày nhíu lại, vẻ mặt nhăn nhó, giống như đang gặp ác mộng.

Không biết trong mộng nàng gặp ai?

Nàng ở ngay trước mặt hắn, lại có vẻ rất xa xôi.

Nhưng giống như lời bác sĩ nói, tất cả chỉ có thể từ từ rồi sẽ đến, vết thương trên trán hắn có lẽ chỉ vài ngày là khỏi, còn nỗi đau trong tận đáy lòng nàng muốn bình phục tốt hơn một chút cũng phải mất vài năm.

Trên con đường mà từ giờ hắn đi, hắn sẽ không bao giờ buông tay nàng ra nữa, phải biết rằng, đôi tay kia tuy là nhỏ bé nhưng lại nắm giữ hết trái tim của hắn.

Ba ngày sau, Hà Tĩnh Đình có thể xuất viện, Từ Bồi Nghị lái xe đưa nàng về nhà, dọc theo đường đi hai người không nói gì, chỉ có tiềng nhạc từ trong xe phát ra, không biết từ bao giờ, hắn bắt đầu thích có loại âm thanh này làm bạn, nhất là một số những bản tình ca hòa tan lòng người, hi vọng nàng cũng có thể giống hắn cảm thụ được.

Khi đèn đỏ, hắn vụng trộm nhìn phía sườn mặt của nàng, nhìn nàng giống như một con búp bê, xinh đẹp yếu ớt, ánh mắt trống rỗng, ai, thật không biết nàng đang suy nghĩ cái gì?

Biết rõ nàng sẽ không tha thứ cho hắn, hắn lại luyến tiếc muốn đi xa một chút, cái loại này vừa yêu vừa đau, đau đến mấy nhưng vẫn muốn yêu, ai có thể sáng tỏ được?

Hai vợ chồng Hà gia ở nhà chờ, bọn họ nguyên bản nghĩ muốn tự mình đi đón con gái, nhưng là nghĩ nghĩ, vẫn là cấp cho tiểu tử kia một cơ hội biểu hiện, tin tưởng ánh mắt của Tổ mẫu không có sai.

Đi vào trong nhà, Hà Tĩnh Đình đã nói:" Ba, mẹ, con đã về." Nàng nói là "con" mà không phải là "chúng con", còn nam nhân đi phía sau nàng kia, cùng nàng không có quan hệ gì.

"Trở về là tốt rồi, kết quả kiểm tra thế nào?" Hà Tiến Thiêm rót hai chén trà, cho con gái cùng tiểu tử kia, dù sao hắn không có công lao cũng có khổ lao, nhìn xem vết thương trên trán hắn nhất định sẽ để lại một vết sẹo, đây là vấn để mà gần đây được các vị hương thân phụ lão thích thảo luận nhất.

"Không có trở ngại gì, chỉ là thiếu máu, huyết áp thấp, dinh dưỡng không đủ." Hà Tĩnh Đình nâng chén trà lên uống một ngụm, hoàn toàn không nghĩ tiếp đón nam nhân bên cạnh kia.

"Là thời đại nào rồi, còn có người dinh dưỡng không đủ?" Hà Tiến Thiêm thở dài, nếu là thời đại mà bọn họ đã từng trải qua thì còn có thể nói, nhưng hiện tại bây giờ người chỉ có thừa dinh dưỡng ăn uống bổ tốt làm gì có người nào lại thiếu dinh dưỡng?

Cũng chỉ có đứa con gái ngốc này mới có thể ngu như vậy.

"Đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt, ở lại cùng nhau ăn cơm." Lí Thu Nghi đối với Từ Bồi Nghị nói, nghĩ như thế nào cũng nên cảm ơn người ta, mấy ngày nay đã tận hết sức lực chăm sóc cho Tĩnh Đình.

Nghe nói như thế, Hà Tĩnh Đình lập tức đi trở về phòng, đóng cửa lại không hề đi ra, nàng biết biểu hiện của chính mình thật ngây thơ, nhưng nàng không có biện pháp nào khác, nếu không dứt tình, đem tình tái sinh, chỉ có hoàn toàn gạt bỏ đi, mới có thể bảo hộ chính mình.

Đối với tình yêu nàng cũng không nản lòng, nhưng là đối với nam nhân kia nàng đã muốn hết hy vọng.

Từ Bồi Nghị nhìn biểu hiện của nàng đương nhiên hiểu được, đối với hai vị trưởng bối cúi đầu nói:" Cảm ơn bác trai, bác gái, về sau còn có nhiều cơ hội cùng nhau ăn cơm, con về khách sạn trước, ngày mai lại đến thăm Tĩnh Đình."

"Được rồi." Lí Thu Nghi cũng không thể nóng lòng nhất thời, con gái từng chịu qua đau thương như vậy, đến nay còn không có hoàn toàn bình phục, đương nhiên sẽ sợ lại bị đau.

Xe đi xa, Hà Tĩnh Đình ở trong phòng nghe được rất rõ ràng, đợi cho hoàn toàn không còn thanh âm, xác định sẽ không quay trở lại, nàng mới cầm lấy mp3 cùng tai phone, bản nhạc kia (Anh không thương tôi) là ca khúc không bảo giờ nàng thay đổi, hắn không thương nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không.

Nàng phải nghĩ như vậy, nếu không sẽ lại yếu đuối, sẽ lại thừa nhận rồi cùng chờ đợi mất mát, vui sướng cùng đau nhức.......

Cứ tám giờ sáng, Từ Bồi Nghị lại đến Hà gia, tiến vào nhà thấy mọi người ngồi ở phòng khách, vẻ mặt ngưng trọng, giống như đã xảy ra đại sự gì?

Chẳng lẽ là Hà Tĩnh Đình lại té xỉu?

Không có người nói chuyện, hắn chỉ có thể mở miệng trước hỏi:" Xin hỏi Tĩnh Đình cơ ở nhà sao? Thân thể nàng có khỏe không?"

"Cậu trước ngồi xuống đã." Hà Tiến Thiêm thay hắn rót chén trà, ho khan một tiếng nói:" Nó không có việc gì, cậu không cần lo lắng, bất quá cậu về sau không phải đến nữa a! Nó sáng sớm đã đem theo hành lý ra khỏi nhà rồi."

"Đi khỏi nhà? cô ấy muốn đi đâu?" Từ Bồi Nghị yếu hầu nhất thời bóp chặt, không còn tâm tình mà ngồi uống trà.

"Em gái tôi nói nó không thể cứ ở nhà mãi, cũng phải đi ra ngoài tìm việc làm, như vậy cũng tốt, xem có thể hay không gặp được một đối tượng tốt." Hà gia lão đại Hà Chí uy cố ý nói cho tiểu tử này nghe, quả nhiên Từ Bồi Nghị nghe xong vẻ mặt khẩn trương, cáp, như vậy mới đúng a!

"Xin nói cho con biết, cô ấy đi nơi nào?"

Hà Tiến Thiêm cùng Lí Thu Nghi đưa mắt nhìn nhau, không đành lòng đối mặt với bộ dáng hốt hoảng khẩn trương kia, Hà Chí Uy thay thể lên tiếng nói:" Không phải chúng tôi muốn làm khó cho cậu, là Tĩnh Đình bảo chúng tôi không thể nói cho cậu, không có biện pháp, nó mà tức giận lên cũng thực đáng sợ."

"Van xin mọi người, Tôi nhất định phải đi tìm cô ấy, tôi không thể lại lần nữa mất đi cô ấy!" Từ Bồi Nghị rất lo lắng, Hà Tĩnh Đình nếu rời đi chưa lâu lắm, hắn lái xe hẳn là đuổi kịp, nhưng trước hết hắn phải biết phương hướng đã.

"Nó chính là cố ý trốn tránh cậu, cậu còn không thấy rõ ràng sao?" Nghị lực cùng thành ý của tiểu tử này, Hà Chí Uy kì thực cũng là âm thầm thưởng thức, nhưng em gái tâm ý kiên quyết, bọn họ không thể cố ý làm loạn a.

"Ít nhất cũng phải cho tôi biết một cái phương hướng, Đài Loan lớn như vậy, tôi nên đi đâu tìm cô ấy?" Từ Bồi Nghị càng nghĩ càng buồn rầu, đến lúc này không biết đã làm lãng phí bao nhiêu thời gian, thật vất vả đi được nửa bước đầu tiên, giống như vận mệnh cố ý trêu cợt, lại làm cho hắn trở về điểm ban đầu.

"Thật sự không được, thực xin lỗi." Hà Tĩnh Đính nghĩ đên vẻ mặt kiên quyết kia của em gái, vạn nhất để nàng bị kích thích quá, về sau muốn làm gì cũng không nói với người nhà thì làm sao bây giờ?

Huống hồ cảm tình không thể miễn cưỡng, tiểu tử này theo đuổi không từ bỏ, khả năng cũng làm cho em gái thực khó xử đi.

Xem biểu hiện lực bất tòng tâm của bọn họ, Từ Bồi Nghị không thể không thừa nhận việc này là thật, đứng lên cúi đầu nói:" Thật ngại quá, mấy ngày nay quấy rấy mọi người, cũng thực cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội, như vậy tôi đi trước, tôi sẽ cố gắng đi tìm Tĩnh Đình."

Khi hắn đi tới cửa, Lí Thu Nghi đem ra một cái hộp giấy." Lái xe cẩn thận, ở đây có chút cải củ, khoai lang, dây mướp tự trồng, cậu mang về đi."

Từ Bồi Nghị hai tay tiếp nhận, cảm kích trong lòng, đây là một phần lễ vật trân quý cỡ nào." Cảm ơn bác trai, bác gái, hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại, đến lúc đó con sẽ cùng mọi người ăn bữa cơm."

Cáo biệt bốn người Hà gia, cáo biệt những người trong thôn, Từ Bồi Nghị nói cho chính mình, đây không phải là chấm dứt, mà là bắt đầu, hắn mới đang chuẩn bị xuất phát.

Có câu nói cho cùng, làm nhà cửa chính luôn là quan trọng nhất, còn có cánh cửa sổ đóng mãi cũng phải mở ra (Ying: câu này đọc mãi ta cũng không thể hiểu được =.=),sau khi hắn lái xe rời đi không lâu, đứng ở ngã ba đèn đỏ đang đợi đèn xanh, bỗng nhiên có người gõ cửa xe, hắn ấn cho cửa xe chạy xuống liền nhìn thấy, đúng là Hà gia lão tam Hà Chí Cường, thở hồng hộc cưỡi xe đạp đuổi theo hắn.

Từ Bồi Nghị trước lái xe đến đỗ ven đường, đi xuống hỏi:" Phát sinh chuyện gì? Có phải hay không Tĩnh Đình đã trở lại?"

"Chị tôi bây giờ có lẽ đã đang ở trên xe lửa rồi, không có khả nhanh như vậy trở về, tôi chí là nhìn anh có thành ý như vậy, nên mới chạy tới nói riêng với anh, chị tôi giống như quay lại Đài Bắc, chị ấy nói muốn đi tìm công việc mới. Anh nếu đúng như có tâm, thì nghĩ biện pháp đi tìm chị ấy đi!" Hà Chí Cường tin tưởng đã biết quay đầu, tuy rằng người này tội đáng chết vạn lần, nhưng có tâm sửa đổi liền có khả năng khởi tử hồi sinh (Ying: nghĩa là chết đi sống lại ^^),chuyện tương lai có ai đoán trước được đâu?

"Thật vậy chăng? Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!" Từ Bồi Nghị kinh hỉ vạn phần, không nghĩ tới lão tam của nhà họ Hà lại đối xử tốt với hắn như vậy.

"Chị tôi như vậy tôi cũng rất đau buồn, hy vọng anh là thật tình, đối với chị ấy thật tốt, không được lại làm cho chị ấy phải khóc." Hà Chí Cường nói xong mũi lại có điểm cay cay, chị hai nguyên bản là cô gái yêu cười, tổ mẫu cũng không nên đã lại quên phù hộ cho nàng.

"Tôi sẽ làm như vậy, tôi hy vọng nhìn thấy nụ cười của cô ấy, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết phương hướng, tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy." Từ Bồi Nghị dùng sức một chút chụp hai bả vai đối phương, nam nhân trong lúc này ăn ý không cần nói rõ.

Nghe hắn nói như vậy, Hà Chí Cường liền thấy an tâm, lên xe đạp đi về nhà.

Nhìn thân ảnh ướt đẫm mồ hôi kia, ở mùa hạ tháng chin ánh mắt trời chói mắt, Từ Bôig Nghị cảm thấy thực nóng, nhất là ánh mắt, nóng đến độ mau ra mồ hôi.

Đương nhiên, hắn lái xe nhắm thẳng hướng Đài Bắc, dọc theo đường đi cũng không sầu não nhiều lắm, mong chờ, hắn cùng nàng sẽ gặp lại, chuyện xưa của bọn họ còn có thể có rất nhiều rất nhiều trang.....

Đem theo một valy hành lý, một mình trở lại Đài Bắc, Hà Tĩnh Đình bắt đầu cuộc sống mới, ngày đầu ở tại khách sạn, lên mạng, xem báo, tìm kiếm tin tức cho thuê phòng ở phố lớn ngõ nhỏ.

Thực may mắn, chủ cho thuê nhà trước kia của nàng còn có phòng trống ở một nơi khác, đối nàng vị khách trọ cũ này để lại ấn tượng rất tốt, không quá hai ngày liền cùng nàng kí hợp đồng thuê nhà, làm cho nàng từ khách sạn chuyển qua.

Phòng ở tìm được rồi, kế tiếp chính là công việc, nàng mở điện thoại gọi cho chủ nhiệm Lưu, nhờ đối phương hỗ trợ viết thư giới thiệu, chủ nhiệm Lưu không nói hai lời liền đáp ứng, trừ bỏ viết thư giới thiệu, còn tìm mấy phân công việc khác nhau để nàng mau chóng đi phỏng vấn.

Dọc theo con đườn nàng đi đã gặp được rất nhiều quý nhân, đương nhiên cũng không thể quên được hai người bạn tốt nhất của nàng—Lâm Ấu Chân cùng Giang Tú Vi.

Đi tham gia phỏng vấn, dọn dẹp lại phòng trọ, mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, đều có các nàng thay phiên nhau làm bạn, chỉ sợ Hà Tĩnh Đình rất suy yếu ở trên đường té xỉu, nữ nhân này thon thỏ đến làm cho người ta không thể không ghen tị, chỉ biết đau lòng.

Trong phòng trọ nhỏ, tràn ngập tiếng cười của ba nữ nhân, lúc này không cần Hà Tĩnh Đình xuống bếp, hai người bạn tốt tự rat ay, tay nghề tuy rằng không phải cao minh, nhưng đồ ăn nấu ra vẫn có thể chấp nhận được, đặc biệt là việc lựa chọn nguyên liệu dinh dưỡng để nấu ăn, tràn đầy quan tâm, nhất định phải làm cho Hà Tĩnh Đình trở lên béo hơn.

"Cậu phải ăn nhiều một chút, nữ nhân phải có ít thịt mới tốt." Giang Tú Vi xoa bóp mặt nàng, như thế nào cũng không thấy có ít thịt nào?

Như vậy làm sao sẽ có phúc khí?

"Đã biết, các cậu so với mẹ mình còn lải nhải nhiều hơn!" Hà Tĩnh Đình nhìn hai vị bạn tốt, thật không hiểu chính mình tại sao lại may mắn như vậy, cảm giác bắt đầu lại thật tốt, có ấm áp từ những người bạn rất tốt.

"Chờ cậu bình phục lại thể trọng bình thường, chúng mình mới có thể giúp cậu giới thiệu đối tượng, vì tương lai tươi đẹp, cậu phải liều mình tăng thể trọng đi!" Lâm Ấu Chân đưa ra điều kiện trao đổi, dụng tâm cứu khổ, muốn giải cứu vị "Dân chạy nạn" này.

Hà Tĩnh Đình chính là cười nhẹ, vẫn chưa nói chuyên Từ Bồi Nghị đã đến nhà nàng ở Chương Hóa, tên này giống như một điều cấm kỵ, nàng chưa bao giờ nhắc tới, nhòm bạn tốt cũng cố ý quên đi.

Thất tình là một loại học vấn, người bên ngoài không thể hỗ trợ, cuộc đời mỗi người có lẽ ai cũng sẽ trải qua, có người chỉ tu một lần là đạt đến đích, nhưng cũng có người tu rất nhiều lần cũng không đến được đích, nàng cũng không xác định được chính mình có khả năng trải qua được không.

Chuyện tốt liên tiếp phát sinh, rất nhanh, công việc cũng có tin tức, là một chức kế toán trong một công ty nổi danh.

Hà Tĩnh Đình văn bằng chứng chỉ đều có đủ, khi người phỏng vấn vừa thấy trực tiếp kêu nàng đến đi làm, lại nói tiếp hẳn là cảm ơn vị hôn phu tiền nhiệm của nàng, làm cho nàng trở thành một người ai ai cũng biết đến.

Bất quá, vị hôn phu tiền nhiệm mang đến nổi danh cũng thật mệt mỏi, chuyện quá khứ của Hà Tĩnh Đình bị vạch trần, vài đồng sự bát quái thích nhiệt tình thương yêu, phát hiện nàng tựa hồ chính là cô bé lọ lem bị hối hôn kia.

"Tĩnh Đình, ngại quá, tôi muốn hỏi một vấn đề, cô có phải hay không là người đã từng cùng tổng giám đốc Kình Vũ Kim Khống đính hôn?" Một vị nữ đồng sự hắc hắc cười nói, nàng bị mọi người tò mò muốn đặt ra câu hỏi nhưng lại sợ đường đột.

Hà Tĩnh Đình cũng biết giấy không thể gói được lửa, đơn giản liền gật gật đầu nói:" Ân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.