“Sao vậy? Hiểu Phù không đến à?”
Vệ Loan bước xuống từ cầu thang, nhìn Vương Đề Hiền đang đứng ở ngoài cửa mà ngóng về phía đường lớn, tay siết chặt lấy điện thoại, dù trên vẻ mặt anh không có bất kì biểu hiện gì nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được rằng anh đang thấp thỏm ngóng trông.
Không nhận điện thoại, tin nhắn cũng không thèm đọc.
Hiểu Phù hôm nay lại giận dỗi gì đây?
Vương Đề Hiền nghiến răng, cô không tới ăn tối theo lời mời của anh thì anh cũng đã không nói gì rồi. Đây cô còn không thèm động đến bất kể là một cuộc gọi của anh.
Hiểu Phù đã bao giờ làm lơ anh như thế này chưa? Cô đợt này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì vậy?
Bất chợt, trong đầu anh thoáng hiện lên một đoạn kí ức khi cô cùng với Trương Ngoạ Phàm đứng cùng nhau ở trên hành lang, nắm tay anh trong vô thức siết chặt lại đến run rẩy.
Hoá ra bây giờ có người khác để theo đuổi rồi nên tỏ ra xa cách anh rồi sao? Ha. Hiểu Phù, cô cũng thật bỉ ổi rồi đấy.
Nhưng mà… Hiểu Phù ở cùng với người khác, việc gì mà anh phải tức giận đến như vậy?
Vương Đề Hiền lắc mạnh đầu để mình tỉnh tảo lại, anh nhìn vào lịch sử cuộc gọi đều là những lần bắt máy thất bại, hừ lạnh một tiếng rồi ấn tắt phụt điện thoại đi, khoá cửa bước lên trên tầng.
Bất chợt, có ai đó gửi tin nhắn đến cho anh.
Là một người bạn cùng phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2499556/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.