Không biết từ bao giờ, trong tiềm thức của anh đã bắt đầu có một suy nghĩ.
Hiểu Phù là của anh, là của anh mà thôi.
Mười năm qua, cô vẫn luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh, ở bên anh, theo sau anh không rời.
Thời gian dần qua cô đã tạo trong anh một loại cảm giác quen thuộc đến không thể loại bỏ.
Trong kí ức của anh, cô vẫn luôn ở đấy, gọi tên anh, mỉm cười với một mình anh, chỉ cần đưa mắt liền có thể nhìn thấy cô.
Cô là vật sở hữu của riêng anh, cấm có ai động vào.
Tốc độ dưới hông càng lúc càng nhanh, đến cả thời gian thở thôi anh cũng không cho cô.
Hiểu Phù vốn sinh ra đã nhỏ người, cao chỉ tầm đến ngang vai của Vương Đề Hiền, sức cô vẫn yếu như vậy, hoàn toàn không thể đọ lại thể lực được với anh, bất lực trơ mắt mà nhìn anh cưỡng đoạt thân thể.
Cô cầu xin anh, than khóc, nhưng nhục thể của anh thô cứng va đập vào sâu bên trong cô đã chia nhỏ từng câu nói yếu ớt thành một ràng những tiếng rên đứt đoạn nỉ non.
Cầu xin không được, lại càng thêm kích thích anh đưa đẩy, Hiểu Phù thực sự rất tuyệt vọng rồi.
Anh chăm sóc cho cô gái nhỏ ở bên dưới, cũng không quên đôi thỏ ngọc đã nhô cao run rẩy đong đưa ở trước ngực cô, lòng bàn tay nóng ấm bao lấy một bên đồi nhũ, nhào nặn như muốn làm hỏng nó thì thôi.
Tiếng thở của anh trầm thấp, mang theo vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2499548/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.