Hiểu Phù nhón chân, bờ môi ngọt hương sữa lướt qua môi anh nhưng không hôn, chỉ nhìn anh cười cười rồi đẩy người của Vương Đề Hiền ra, đánh ánh mắt về phía bàn ăn.
“Anh lên nhà tắm đi. Nhanh lên. Em đói rồi.”
Cô không nhìn anh thêm một lần nào nữa, như một cánh bướm lập lờ mà bay đi mất, rời khỏi lồng ngực của anh.
Chút hương ấm còn lại trên người anh cô cũng mang hết đi hết.
Vương Đề Hiền nhìn cô, bờ môi bạc mím chặt vào nhau.
Anh quay sang hỏi người hầu ở bên cạnh rằng ngày hôm nay ở nhà Hiểu Phù đã làm những gì, có gặp chuyện gì không rồi mới bước lên phòng tắm rửa.
Vương Đề Hiền cởi từng nút cúc áo sơ mi, lớp vải cao cấp dần dần tuột xuống khỏi lưng anh, để lộ cả một vùng lưng cường tráng rộng lớn của một người trưởng thành và một vết thương dài đang âm ỉ nhỏ máu tươi.
Anh ngồi lên bệ bồn tắm, lấy một miếng bọc thức ăn quấn lại quanh eo, che đi vết thương rồi mới lấy khăn lau lên người.
Nhưng những nước vẫn bị chảy vào nhiễm phải miệng vết thương.
Vết thương nhói lên cay rát, Vương Đề Hiền nhíu chặt chân mày, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên vầng trán.
Anh bị đau đến hít một hơi thật mạnh, thấy trong không gian đã bắt đầu thoang thoảng mùi tanh tanh, anh đoán chắc rằng vết cắt đã bung chỉ rồi.
Đây là thứ mà Hiểu Phù đã để lại trên lưng anh.
Bỗng một ngày trong phòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2499507/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.