“Hiểu Phù, em đang ghen sao?”
“…”
Ngay tức khắc, như bị điện giật, Hiểu Phù lập tức đẩy người của Vương Đề Hiền ra mà lùi về phía sau, trên vầng trán ẩn ẩn một tầng mồ hôi mỏng.
Khoé miệng khẽ cong lên. Cười như không cười.
“Ghen? Tại sao tôi phải ghen với anh chứ?”
Vương Đề Hiền không trả lời lại câu hỏi ấy của cô, nét biểu cảm trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự mê hoặc thoả mãn.
“Em không ghen sao? Vậy thì cứ coi là anh chưa nói gì đi.”
Anh một tay đút túi quần, đứng lên rời khỏi ghế xoay, đi qua người của Hiểu Phù mà tiến đến tủ đồ đựng tài liệu.
Anh vươn tay cầm lấy chiếc đồng hồ quả lắc mà Lãnh Ái Hy tặng anh đầu năm nay, không một giây thừa thãi, thẳng tay ném vào trong sọt rác gần đó.
“Vợ anh đừng giận nữa nhé?”
Hiểu Phù im lặng, cô cụp mắt, coi như là đã chấp thuận.
Vương Đề Hiền mỉm cười nhẹ, anh vuốt một bên tóc cô vén ra sau mang tai, nói nhỏ.
“Chốc nữa, anh có hẹn với Phó thị, có một buổi tiệc đấu giá kim cương, em có muốn đi cùng không?”
Không đợi cho cô trả lời, anh đã hếch đầu về phía phòng nghỉ bên cạnh văn phòng làm việc.
Ở trong đấy có giường, có một phòng tắm, tủ quần áo và một vài vật dụng cá nhân.
Riêng ở trên đầu giường, đặt gọn gàng ở đấy là một bộ váy màu đỏ nhung lịch lãm được đặt may và thiết kế riêng, trên thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2499499/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.