Hiểu Phù bỏ qua những ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô cầm lấy miếng thịt ăn một cách thản nhiên, không để ý khiến cho một vài giọt sốt bơ chảy ra ngoài mép miệng, chạy dọc chảy xuống đến cằm cô, đọng lại, men theo từng đường viền của chiếc cần cổ nhỏ trắng trẻo.
Đôi mắt của Vương Đề Hiền khẽ nheo lại, cảm thấy tiếng cổ họng khô rát.
Trong một khảnh khắc, dường như anh muốn nhổm dậy rồi liếm lấy cổ cô.
“Hiểu Phù… Đặt lại miếng thịt xuống. Anh sẽ cắt thành từng miếng cho em.”
“Không thích đấy. Ăn tay dễ dàng hơn.”
“Vậy để anh cắt thành từng miếng mỏng nhỏ dễ cắn hơn.”
“Dùng tay vẫn là tiện hơn mà? Cần gì phải tốn sức như thế?”
Vừa nói, Hiểu Phù vừa nhét hết cả miếng thịt to vào trong miệng.
Cô gọi thêm một đĩa bánh kem hoa quả nữa làm món tráng miệng, vẫn là cách cũ, dùng tay không.
Vệt kem dính hết lên mặt của cô, rơi cả vào quần áo.
Trông tư thế ăn uống của cô chẳng khác nào… E hèm. Anh xin phép được nói thô một chút.
Chẳng khác nào người rừng cả.
Vương Đề Hiền chịu thua cô thật rồi. Anh không quá bận tâm tới những ánh nhìn kì quặc của những người xung quanh hướng về anh, nhưng lại không thể để cho bọn họ nói xấu về Hiểu Phù được.
“Thôi được rồi. Vào nhà vệ sinh rửa tay rồi quay lại đây đi.”
Hiểu Phù nhoẻn miệng cười. Vương Đề Hiền quả nhiên da mặt mỏng. Mới có vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2498550/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.