Vương Đề Hiền ở trong đó, và trong một khoảnh khắc cô không để ý thôi, anh ta sẽ ngay lập tức lao ra đè cô đến chết.
Tất cả… cũng chỉ vì cái vụ cá cược khốn nạn do chính cô nghĩ ra đó.
Hiểu Phù từ đang lười nhác nằm trên giường lại đột ngột bật thẳng người ngồi lên, thử vạch cổ áo phông của mình ra nhìn thử, ngửi ngửi mùi trên cơ thể rồi nhảy xuống khỏi giường, mở rèm cửa ra.
Không được, tí nữa nhỡ có ai thấy thì sao?
Thế là cô lại đóng rèm của vào, quay trở về trèo lên giường nằm tiếp.
Bỗng Hiểu Phù lại ngóc đầu lên, nhìn xuống dưới hai đùi mình.
Chốc nữa anh ta sẽ nắm vài chỗ này của cô, không biết… có để lại vết bầm không nhể?
Theo kinh nghiệm mấy lần trước, chắc là có rồi.
“…” Cô đang nghĩ cái quái gì thế này?
Hiểu Phù cắn cắn môi, lắc mạnh đầu một cái, thấy trong phòng ngột ngạt quá nên đi đến ban công mở cửa ra, đứng ở bên ngoài nhìn xuống làn đường lớn.
Rốt cuộc đây có còn là lần đầu đâu mà sao cô lại cảm thấy hồi hộp thế này?
Không phải một lần đâu mà là hai lần một người cơ.
Trong lúc không một ai chú ý đến, Hiểu Phù đã lấy một mẩu thuốc lá, lấy một chiếc bật lửa châm điếu rồi đưa lên miệng.
Tiếp theo đó, cô lấy chiếc điện thoại của Vương Đề Hiền, mở ra đoạn tin nhắn mới nhất được chuyển đến vào hòm thư của anh.
[Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2498547/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.