Trương Ngoạ Phàm đỡ cô ngồi vào trong xe, nhận phải ánh mắt và phản ứng hờ hững mặc kệ anh ta làm gì của cô, Trương Ngoạ Phàm với kinh nghiệm làm bác sĩ cũng có thể đoán ra cô đang gặp vấn đề tâm lí.
Mà còn là bệnh rất nặng, nặng đến nỗi khiến cho tâm trí cô trở nên đờ đẫn như một nhành cây khô héo úa.
Dù chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với cô, nhưng anh ta không thể bỏ mặc cô đứng dầm mưa lâu hơn được nữa.
Không những thế, từ bộ áo bệnh nhân còn đang thấm loang ra một chút máu, có lẽ trên người cô có những vết thương đã bị hở miệng rồi.
Trương Ngoạ Phàm sau khi để cho Hiểu Phù ngồi ở hàng ghế sau thì nhanh chóng quay trở lại ghế lái chính, khởi động xe quay trở về nhà của anh ta.
“Tiểu Phù, sao em lại đứng ở ngoài trời mưa vậy? Nhà đâu sao em không về?”
“…”
“Cả những vết thương trên người em nữa, nó… là như thế nào vậy?”
“…”
“Tiểu Phù, cuộc sống của em với Vương Đề Hiền thế nào?” Chắc nó… không phải là do anh ta gây ra cho em đấy chứ?
“…”
Từ đầu đến cuối, Hiểu Phù đều im lặng không trả lời bất kể là một câu hỏi nào của anh ta.
Trương Ngoạ Phàm không dám nhìn cô bởi vì anh ta cảm thấy hơi sợ trước sự vô hồn đến lạnh lùng của cô.
Một cô gái với nụ cười như ánh dương của ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497122/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.