Lưỡi rìu loé lên sượt qua mặt của Vương Thì Vinh cắm vào tường.
Vương Thì Vinh ngã khuỵu xuống đất, dưới quần chẳng biết từ bao giờ đã loang ra một vệt nước bốc mùi.
Tên đàn ông đó găm rìu trượt vào tường, nhưng không thể rút ra được.
Vương Thì Vinh đột ngột hoàn hồn lại, nhận ra hắn chưa thể tiếp tục tấn công mình tiếp được, ông ta nhanh chóng lồm cồm bò dậy rồi kinh hoảng chạy ngược hướng với đoạn cầu thang đó.
Đúng lúc ấy, tên sát nhân cũng đã rút được rìu ra khỏi tường, bên trong màn đêm u tối, lưỡi rìu loé lên một vệt sáng trắng bạc sắc bén tanh nồng mùi máu tươi.
Vương Thì Vinh chạy đi trong cơn khiếp đản, nỗi sợ của ông ta càng tăng lên gấp bội lần khi từ đằng sau lưng ông ta vang đến tiếng bước chân và âm thanh va chạm của kim loại nặng kéo lê xoèn xoẹt trên nền đất.
Càng lúc càng rõ ràng. Nó phát đến ở ngay sau lưng ông ta. Ở một khoảng cách rất gần!
Đoạn hành lang tối tăm này không hề có khúc quặt hay là nơi để trốn, các cánh cửa phòng trên dải hành lang này đều đã bị khoá chặt hết cả.
Mồ hôi toát ra trên trán rồi lăn xuống dưới cằm, rơi lộp bộp xuống dưới đất. Toàn thân của Vương Thì Vinh đã lạnh ngắt như ông ta đang ở trong một cái nhà chứa xác vậy.
Ông ta sẽ chết! Ông ta sẽ chết! Ông ta sẽ chết!
Phải có chỗ nào đó để trốn chứ?! Ông ta không thể để mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497094/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.