“Đề Hiền, em muốn đi xem chim cánh cụt.”
Hiểu Phù nhìn một chương trình thế giới động vật ở trên ti vi, nhìn một đàn chim cánh cụt lạch bạch đi trên nền tuyết trắng ở Nam Cực, trong lòng cảm thấy thích thú.
Vương Đề Hiền đang chuẩn bị bài soạn cho buổi họp ngày mai nên không có mấy tâm trí để để tâm tới lời cô nói.
“Những ngày này anh bận lắm. Không đi được.” Anh nói một tiếng nhàn nhạt cho qua.
Hiểu Phù dường như rất muốn được thấy thử một con chim cánh cụt, chẳng hiểu sao cô gấp gáp cứ như không được thấy thì sợ sẽ không kịp nữa vậy, liên tục nài nỉ anh.
“Đi mà Đề Hiền, em thực sự rất thích nó. Ngày chủ nhật thì sao? Anh rảnh mà phải không?…”
“Anh đã nói là anh không rảnh!”
Vương Đề Hiền vốn đã bị áp lực công việc, nay lại bị cô làm phiền nên không thể kiềm chế được mà to tiếng quát cô.
“Anh đang bận! Em có thể đừng làm ồn được không?!”
Hiểu Phù sững sờ, cô bị anh to tiếng, cả thân người bất động như một bức tượng bằng đá.
Vương Đề Hiền quay trở lại trước màn hình máy tính, vùi đầu vào công việc.
Chợt anh nghe thấy sau lưng, có tiếng nói khe khẽ, lẩm bẩm của Hiểu Phù.
“Em có thể sẽ không đợi được đến lúc anh quan tâm em đâu anh.”
Nói rồi, cô rời khỏi phòng làm việc của anh.
Những ngày sau đó, Vương Đề Hiền cứ thất thần ngồi nghệt người ra ngẫm nghĩ.
Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497071/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.