Thấy Vương Đề Hiền mặt không cảm xúc nhìn vào màn hình điện thoại, Ngô Hạ Tây tò mò hỏi.
“Vương tổng, có chuyện gì sao ạ?”
“À, không có gì.”
Vương Đề Hiền tắt điện thoại rồi cất vào trong túi áo, anh cầm lấy quai cặp tap xách lên rồi đứng trước mọi người đang có mặt trong đây, thông báo.
“Vậy là đã hết những thông tin cần báo cáo rồi gì? Nếu thế, tôi xin kết thúc cuộc họp tại đây. Mọi người cứ theo những gì đã bàn trước rồi thực hiện nhé.”
Nói rồi, anh đi ra ngoài cửa.
Ngay khi cánh cửa được mở ra rồi đóng lại, bầu không khí bên trong phòng họp đột ngột trùng xuống.
Những người ngồi lại bên trong phòng họp thì rơi vào trầm tư, bầu hông khí u ám đến gai người.
Có một cô nhân viên nuốt một ngụm nước bọt, huých huých khuỷu tay vào người của Ngô Hạ Tây.
“Ê, có ai nhận ra cái từ “nhé” ở cuối câu nó hơi có vấn đề không?”
Một người khác lập cập nói.
“Đúng vậy, câu kết thúc cuộc họp lần nào cũng y như nhau, không sai không sót lấy một từ. Thế quái nào xuất hiện một từ “nhé” vậy?”
“Nguy hiểm quá, lẽ nào… tổng giám đốc đang gặp chuyện gì sao?”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn nhau, cả chục con người không cần nói gì cả, chỉ cần nhìn vào ánh mắt nhau tức khắc hiểu ra đối phương đang muốn nói cái gì.
Vương tổng đang xúc động?
Ở bên này, Vương Đề Hiền vừa mới bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497050/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.