Chương trước
Chương sau
Dạo gần đây, Vi thấy mình lạ lắm. Mỗi lần đối diện vớiVũ, trái tim Vi cứ không chịu ngoan ngoãn ở yên trong lồng ngực mà cứbiểu tình muốn ra ngoài, làm Vi cứ phải chú ý đến nó nên hành động cũngtrở nên kì lạ. Không được tự nhiên chút nào ! >_

Như mới hôm qua, sau khi tắm xong, Vũ vẫn không chịu mặc áo mà cứ để vậy rồi đi ra. Làm Vi hoảng cả hồn… Nhưng mà… mấy lần trước cũng thế nhưngsao lần này lại thấy khác thế nhỉ ? Thân hình của Vũ từ khi nào đã có cơ bắp săn chắc đến vậy chứ ? Sao lúc trước Vi không để ý nhỉ ? Quả thậtrất đẹp ! Vi muốn… sờ thử… Gì chứ ? Sờ thử sao ? Vi ơi là Vi ! Từ khinào mà mày trở nên biến thái như vậy hả ? Chết mất thôi !

“Này, cậu đang làm gì vậy ? Không đi tắm à ? Sao mặt cậu đỏ thế ? Sốt à ?” Vũ lo lắng, áp trán mình vào trán Vi.

“Tớ… tớ không sao !” Lập tức, như được bật công tắc, Vi đẩy Vũ ra và bỏ chạy mất

“Ơ… chuyện gì thế nhỉ ?” Vũ ngơ ngác nhìn theo chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra

Những ngày sau đó, Vi cứ cố ý tránh mặt Vũ. Buổi sáng thì cố ý đi làmsớm hơn bình thường, chỉ bỏ lại cho Vũ vẻn vẹn có 1 mẫu giấy “Tớ đi làmtrước nhé ! Tối nay tớ có hẹn với các đồng nghiệp, không ăn cơm với cậuđược, cậu không cần chờ tớ nha !”

“Gì vậy chứ ? Từ khi nào mà cô ấy có nhiều bạn thế nhỉ ? Hôm thì nói điăn với bạn thời cấp 3, hôm thì đi với bạn đại học, giờ lại là đồngnghiệp nữa. Rốt cuộc là cô ấy đang làm gì vậy nhỉ ?” Vũ khó chịu lầm bầm

“Hừ… cũng đã gần 1 tuần rồi còn gì. Không được ! Mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ ! Tối nay cậu đừng hòng trốn được tớ, Nhật Vi à !” Đôi mắt Vũ như đang ánh lên một ngọn lửa

-----------------------------------

“Này ! Tối nay tớ sẽ nấu ăn đấy ! Cậu nhất định phải về nhé ! Đừng việnlí do, tớ không cần biết, tối nay cậu nhất định phải về, không thôi thìđừng trách tớ !” Đọc tin nhắn của Vũ, tay Vi run run, sao hôm nay Vũ nói năng kiểu độc tài thế nhỉ ? Hay là Vũ đang giận ? Thôi ! Tốt nhất lànên về thôi !

------------------------------------

“Cậu về rồi à ?”

“Ừm, hôm nay cậu nấu món gì thế ?” Vi ra vẻ cầu hòa

“Cậu đoán thử xem !” Vũ vẫn không quay mặt lại

“Là… mì spagetti à ? thơm quá đi !” Vi bước đến gần, lén nhìn lên khuôn mặt Vũ “Cậu… đang giận gì à ?”

“Tớ không có giận ! Chỉ là có người bỏ tớ ăn cơm một mình suốt cả tuần lễ nên tớ bị tự kỉ thôi”

“Thôi mà ! Tớ biết lỗi rồi mà ! Từ nay tớ sẽ không như vậy nữa, hứa đấy ! Cho cậu đánh tớ một cái coi như hòa nha” Vi chớp chớp mắt

“Cậu tưởng tớ sẽ không đánh cậu à ? Được rồi ! chuẩn bị đi !” Vũ vung tay lên như chuẩn bị đánh

Vi sợ quá nhắm mắt lại. Nhưng mà… chẳng đau gì cả… chỉ thấy khó thởthôi… Vi liền mở mắt ra thì thấy… Vũ đang… bóp mũi Vi “A a a… cậu xấu xa quá đi ! Tớ nói là đánh chứ đâu phải bóp mũi đâu, buông tớ ra đi, đauquá !”

Buông mũi Vi ra, chớp mũi đã đỏ chót làm Vũ không thể nhịn được cười “Haha… Mặt cậu bây giờ giống chú hề quá đi mất, hahaha…”

“Cậu… cậu… tại cậu cả đấy… cậu có thôi cười đi không hả ?”

“Haha…được rồi… được rồi… tớ xin lỗi… chúng ta ăn cơm thôi !” Vũ cố gắng nhịn cười

-----------------------------

“Ưm… ngon quá đi, cậu làm món này là nhất, ngon hơn cả nhà hàng nữa đấy”

“Nịnh tôi vừa vừa thôi cô nương ! Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn kìa !” Vũ nhìn Vi với ánh mắt dịu dàng

Lại nữa rồi, tim mình… lại không nghe lời, sao lại thế nhỉ ? mình chếtmất >_

------------------------------

“Tớ xong rồi đó ! Cậu vào tắm đi !”

“Ừ ! Tớ vào liền !” Mắt Vi vẫn dán chặt vào TV, không dám xoay qua nhìnVũ, lỡ như… Vũ lại không mặc áo thì chắc phải tìm khăn giấy thấm máu mất thôi >_

“Cậu xem gì mà say sưa thế ?”

“Ừm phim tình cảm ấy mà ?” Vi vẫn không dám rời mắt khỏi màn hình TV

Vũ nhìn vào TV rồi bật cười “Từ khi nào mà cậu gọi thế giới động vật là phim tình cảm thế hả ?”

“Ơ… gì mà thế giới động vật ?” Tới lúc này Vi mới để tâm đến nội dungcủa chương trình “Sao… sao lạ vậy ? Hồi nãy tớ nhớ rõ ràng là phim tìnhcảm mà !”

“Haha… hôm nay cậu sao thế ? Bỏ quên tâm trí ở đâu rồi à ?” Vũ ngồi xuống cạnh Vi, nhìn Vi trêu chọc.

Ngượng quá chẳng biết trả lời thế nào, Vi tìm cách chuồn lẹ “Tớ… tớ đi tắm đây !”

30 phút sau…. Vi cố ý tắm thiệt lâu để không phải chạm mặt Vũ, vậy màvừa bước ra vẫn thấy Thiên Vũ ngồi ở phòng khách với vẻ mặt trầm ngâm,làm Vi có chút cảm thấy sợ hãi…

“Sao cậu chưa ngủ nữa ?”

“Ừ… tớ có chuyện muốn nói, cậu đến đây ngồi đi !”

“Ơ… Được !” Vi ngoan ngoãn đến ngồi cạnh Vũ, nhưng cố ý ngồi xa xa 1chút để có thể kiểm soát được trái tim phản chủ của Vi đang đập liên hồi trong lồng ngực “Sao… sao mặt cậu hình sự thế ? Có chuyện gì à ?”

“Cậu hỏi tớ có chuyện gì là sao ? Là cậu mới đúng ! Mấy hôm nay cậu hành động lạ lắm, có chuyện gì thế ?”

“Tớ… tớ đâu có việc gì đâu… tớ vẫn bình thường mà” Vi gượng cười

“Cậu nói dối ! Bình thường mà luôn cố ý tránh mặt tớ à ? Cậu tưởng tớkhông nhận ra sao ? Có phải cậu chán việc phải sống chung với tớ rồiphải không ? Nếu vậy thì cứ nói thẳng với tớ, tớ sẽ dọn ra ngoài” Vũnhìn Vi bằng đôi mắt u tối, có chút lạnh lùng

“Không phải ! Không phải như vậy đâu ! Sao cậu có thể nghĩ như vậy đượcchứ ? Tớ tránh mặt cậu không phải vì tớ chán ghét cậu, mà vì tớ… tớ…”Bỗng dưng nói tới đây, Vi cảm thấy nghẹn ngào, một thứ tình cảm kì lạđang trào dâng trong lòng. Thứ tình cảm bế tắc dồn nén bấy lâu nay khiến Vi cảm thấy rất muốn khóc… Thì ra Vi thích Thiên Vũ nhiều đến thế… SaoVi lại mắc kẹt vào thứ tình cảm không có lối thoát như thế ? Nghĩ đếnđây Vi đã không thể kiềm được nước mắt nữa rồi...

Biểu hiện của Vi làm Vũ vô cùng bối rối “Tớ… sao cậu lại khóc ?.... Tớxin lỗi… đáng lẽ tớ không nên nói như vậy…” Nói tới đây, Vi lại càngkhóc lớn hơn, Vũ chằng biết làm sao nên nhẹ nhàng ôm Vi vào lòng vỗ về“Đừng khóc nữa… xin cậu đấy… tớ sai rồi… tớ sẽ không nói vậy nữa… làm ơn đừng khóc nữa mà !”

Vũ vẫn ôm chặt Vi cho đến khi tiếng khóc dừng hẳn… Nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Vi, Vũ lại càng lo lắng “Nói cho tớ biết ! Tại sao cậu khóc ?”Vũ thấy giọng nói của mình trở nên dịu dàng đến kì lạ, như thể sợ rằngsẽ làm vật thể nhỏ nhắn trong tay mình lại bật khóc.

“Tớ không sao cả ! Đừng bắt tớ phải nói lí do nhé ?” Vi nhìn Vũ nài nỉ

“Được rồi ! Tớ không ép cậu nhưng đừng làm tớ lo lắng vậy nữa được không ? Cũng đừng tránh mặt tớ nữa nhé ?” Thiên Vũ lấy tay lau đi những giọtnước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt đã ửng đỏ của Vi

“Ừm tớ hứa” Vi khẽ gật đầu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.