Nhìn vẻ mặt ảm đậm của mẹ Tề, hắn cũng không biết an ủi làm sao. Chung quy ra là họ ép buộc quá đáng, không thể trách Tề Giản lạnh lòng.
"Ăn cơm xong đã rồi về..."
Ba Tề không nói. Mẹ Tề nuốt nước mắt vào trong hiền từ nhìn hắn.
"Cũng đã ăn đủ rồi ạ. Con về nói với đám người trong phòng, họ cũng lo lắng cho Tề Giản. Thôi con đi đây."
Nói xong hắn cúi đầu chào hai người rồi đi thẳng ra cửa.
Mất đi hắn, không khí trong phòng càng thêm ảm đạm.
Nhưng nó nhanh chóng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của ông nội Tề.
Vừa mới đến nơi ông không nói tiếng nào đã đập cho ba Tề mấy gậy.
Bốp! Bốp!
Âm thanh chát chúa này vang lên trong phòng khách khiến ai nấy đều sợ run tim. Bác Tần liền để cho người làm rút đi hết, còn bản thân thì nôm nớp tránh ở một bên canh chừng. Mặc dù ông biết ông chẳng thế ngăn nổi.
"Ba à!"
Mẹ Tề không kịp cản, đến lúc hoàn hồn thì vội vàng la lên, cũng muốn kéo ba Tề ra nhưng giữa chừng đã bị ông quát lại: "Con tránh ra cho ba."
Sau đó trong lúc mẹ Tề bần thần thì từng gậy từng gậy liền không ngừng rơi xuống nữa.
Mỗi lần nó rơi xuống mẹ Tề cũng run lên theo, nhưng bà chỉ biết ngậm nước mắt bịt miệng nhìn Tề Minh bị đánh quỳ dưới đất. Nhưng chính là ba Tề cũng không nói tiếng nào mà mặc cho ông nội Tề đánh đủ.
Chỉ là ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3326819/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.