Mà đi đi một hồi họ lại phát hiện không thấy Nhiếp Phí Nhi đâu nữa.
Nhưng hai người cũng không có bận tâm lắm. Có khi cô nàng chịu hết nổi việc nhìn họ chim chuột rồi nên đã về trước cũng nên.
Lúc tính tiền họ còn hỏi thăm một ít gia vị như đường, giấm từ chỗ nhân viên ruộng rau nữa rồi mới đi trở về.
Họ không có ý định đợi mấy người khác mà tự mình đi về trước luôn.
Lúc họ về đã nhìn thấy ở đây có không ít người đã tự đi về sau khi chơi mệt rồi. Rau họ mua bên khu du lịch cũng đã đem tới, đang được đám người bày ra rửa.
"Ô, hai người hái thêm gì à?"
Lục Hạo Đình và Giang Hâm cũng ở đây. Mà không biết từ lúc nào sau lưng họ còn có thêm một anh chàng cao lớn Ngôn Chử theo sát rạt phía sau. Nhưng Thanh Đường cũng không để ý, liền đưa họ xem trái cây họ hái: "Có thể để trong phòng mà ăn."
"Có lý."
Lục Hạo Đình liền cho anh ngón tay cái. Hắn cũng thuận tay bắt lấy một quả dâu trong giỏ đưa lên miệng tự nhiên gặm, vừa ăn vừa phát ra tiếng tấm tắc khen ngon. Dâu Thanh Đường hái rất to, ngọt và mọng nước dù màu sắc cũng không đỏ lắm. Này là tùy loại dâu, không phải dâu nào cũng đỏ.
Đối với chuyện này Thanh Đường không để ý. Có lẽ đám trái cây vẫn còn chưa về nên Thanh Đường liền để cái giỏ xuống cho họ muốn ăn thì ăn.
Lúc họ về ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324074/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.