Hai tuần sau, tôi lại đến gửi cho Hạ Ưu thuốc giảm đau, khi gặp mẹ của cô ấy thì mới hiểu vì sao Hạ Ưu không muốnđến bệnh viện chữa trị.
Trong cuộc đời mình, Hạ Ưu chỉ có hai người thân: người mẹ già yếu đau ốm liên miên và người em trai đang ở trong tù. Nhiều năm trước, cô ấy đã làm việc cật lực để nuôi bản thân, nuôi mẹ, còn phải dành ra một khoản tiết kiệm cho cậu em trai một ngày nào đó được ra tù.
Trong tình cảnh như vậy, tiền phí chữa bệnh đắt đỏ đối với cô ấy là một con số xa vời, không thể gánh vác được, mà cô ấy cũng không muốn để người khác gánh vác.
Cô ấy nói với tôi: “Thời gian còn lại của tôi không nhiều nữa, thực sự không thể suy nghĩ đến những thứ khác, bây giờ tôi chỉ muốn dùng thời gian còn lại kiếm thêm chút tiền cho mẹ và em trai.
Tôi nói: “Nếu chỉ là vấn đề về tiền bạc, tôi có thể lên mạng xã hội nhờ hỗ trợ, rất nhiều người hảo tâm sẽ quyên góp giúp đỡ cô.”
Ánh mắt cô khẽ chớp một cái, tôi hiếm hoi nhìn thấy “ý nghĩ về sự sống” thoáng qua trong đôi mắt đó, nhưng khi cô ngoảnh đầu nhìn lên bức ảnh đặt trên bàn thì ánh mắt ấy lại mênh mông như phủ một tầng sương mỏng.
Cúi đầu trầm tư hồi lâu, cuối cùng thì cô cũng lắc đầu. “Thôi ạ, sớm muộn gì thì tôi cũng chết mà.”
Tôi không còn gì để nói nữa.
Đúng là con người ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, cho dù có bệnh hay không, cùng lắm cũng chỉ sống đến trăm tuổi. Chúng ta muốn dốc hết sức lực để sống trên cõi đời này chẳng qua là vì lưu luyến, vì nặng lòng, vì không nỡ bỏ lại người thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-muon-de-em-mot-minh/81112/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.