Tối hôm đó, mười giờ tối ông mới đến bệnh viện, tôi kiểm tra đơn giản cho ông, đề nghị ông ngày hôm sau hãy làm hóa trị.
Không ngờ, mười hai giờ đêm ngay tối hôm ấy, bệnh của Cận tiên sinh trở nên xấu đi và ông rơi vào hôn mê. Chủ nhiệm Dương phải nhanh chóng cấp cứu mười tiếng đồng hồ mới có thể kéo Cận tiên sinh từ cõi chết trở về. Qua kiểm tra, tế bào ung thư đã di căn đến tim, chữa trị thế nào cũng không có ý nghĩa gì nữa, ông phải ở trong phòng theo dõi dành cho bệnh nhân mắc bệnh nặng và được quan sát tỉ mỉ.
Cho dù như vậy thì hằng đêm, ánh đèn trong phòng chăm sóc đặc biệt ấy vẫn sáng.
Tôi bước vào phòng, thấy Cận tiên sinh mệt mỏi dựa vào thành giường, trên đầu gối đặt chiếc laptop, một tay ông giữ chiếc laptop, một tay chống vào gối, cố gắng mở to mắt nhìn chăm chú vào đơn xin vốn đầu tư hạng mục trên màn hình máy tính.
Tôi lo lắng bước đến nhắc nhở ông: “Chú Cận, chú nên nghỉ ngơi thôi.”
Ông mỉm cười với tôi: “Rất nhanh thôi là tôi có thể nghỉ ngơi rồi.”
“…” Nhìn nụ cười của ông, tôi tự nhiên không cầm được nước mắt, bước nhanh ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt với đôi mắt ướt nhòe.
Tôi không muốn khuyên nhủ ông nữa, thời khắc cuối cùng của cuộc sống này, ông có quyền lựa chọn cách sống mà ông muốn.
Tôi về văn phòng rót một cốc nước nóng, bước đến khu cầu thang. Bà Cận quả nhiên đang ngồi đờ đẫn ở đó.
Tôi đưa cốc nước nóng cho bà, nói: “Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-muon-de-em-mot-minh/1886388/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.