Phải chăng từ đây nên quên đi chuyện trần thế
Đêm nay không gió không trăng chỉ có tinh tú mơ hồ
Tiếng sáo đã hòa vào mây khói
Chẳng nhìn hoa tàn rơi rụng, oán hận trời xanh
Đợi tương phùng mới biết đời người như kiếp phù du
Nếu ly biệt như muôn vạn phù vân
Thì liệu có ai trăm nghìn lưu luyến
Nếu xưa nay từ biệt, vĩnh viễn cách xa
Mà núi xanh vẫn phủ màu tuyết trắng
Thì cuộc đời không còn bèo dạt mây trôi nữa.
(Kiếp phù du chưa nghỉ[1])
[1] Tên một bài hát của nhạc sĩ Hận Túy (Trung Quốc)
Khi mỗi người ở một nơi, tôi luôn không kìm được niềm mơ ước, mơ đến khoảnh khắc hai người đi lướt ngang nhau, rồi cùng lúc đó quay người lại và bước về phía nhau. Cho đến một ngày, cuối cùng cũng có cơ hội gần trong gang tấc ấy, nhưng chúng tôi chỉ cười nhạt, lướt qua nhau và không bao giờ ngoảnh đầu lại.
1.
Thời gian trôi đi, chúng ta thường lãng quên những người mà chúng ta cho là rất bình thường, cho dù từng quen họ thì cũng dần dần bị nhạt phai trong ký ức, ví dụ như những người bạn thời trung học. Khi vô tình lật giờ những trang ghi chép của bạn học, nhìn những cái tên xa lạ, trong đầu bạn vẫn không thể nhớ ra dáng vẻ của họ.
Thẩm Thanh Tuyết chính là một cô gái như vậy, không, nói một cách chính xác thì Thanh Tuyết hồi học cấp ba là như vậy. Cô có dáng vẻ bình thường, gia đình bình thường, học lực bình thường, chính là một kiểu bạn học mà chúng ta không thể nhớ được tên và khuôn mặt của người đó. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-muon-de-em-mot-minh/1886378/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.