Thẩm Dục dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn đau lòng nhiều hơn: “Ngã chỗ nào? Em có sao không?”
Lúc Nguyễn Viên bước xuống giường, áo quần hơi xốc xếch, sau đó bị vấp một cái rồi cả người ngã trên mặt đất.
Cũng may sàn nhà của phòng ngủ làm bằng gỗ, cho dù ngã cũng chỉ bị trầy da, nhưng mà vẫn đau lắm.
Bởi vì đầu gối của cô va phải sàn nhà nên cô đau đến nỗi xém chút bật khóc, nhưng cô vẫn gắng nói: “Chắc là không sao đâu”.
Cô ngồi một chút trên sàn nhà, nhìn đầu gối mình chỗ đó đã đỏ lên thành một mảng, may mà vết đỏ đó không quá lớn.
Thẩm Dục vẫn rất lo lắng, anh hỏi lại: “Thật sự là không sao chứ? Bây giờ anh đi qua nhà em nhìn một chút. Em có thể đứng lên không?”
Dù sao nhà hai người cũng rất gần nhau, Thẩm Dục đứng lên chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Không cần, em không sao. Anh mau chóng bắt đầu buổi livestream đi, nếu chậm một chút thì đám anh hùng bàn phím đó sẽ chuyện bé xé ra to mất. Em không sao, anh không cần lo lắng quá đâu”.
Nguyễn Viên đứng lên, xoa xoa vết đỏ trên đầu gối, mang giày rồi tới bên cạnh máy tính, mở máy lên.
“Cơ thể em có gì không ổn thì nói với anh trước, dù sao chỉ cần lần livestream này thành công thì mọi chuyện có thể sáng tỏ rồi. Đối với anh, em vẫn là quan trọng nhất”.
Thẩm Dục đứng ở phòng khách, nghe thấy Nguyễn Viên nói rằng cô không sao, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Hơn nữa, anh sợ mình quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-can-bua-xanh-anh-chi-can-em/525876/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.