Nguyễn Viên chợt nhận ra, đã rất lâu rồi cô không hề dạy dỗ đồ đệ của mình. Cô ấn vào thông tin tài khoản thì thấy bậc xếp hạng không có gì thay đổi, nhưng lịch sử đánh lại bị ẩn đi nên Nguyễn Viên không xem xét được gì.
Cô tắt thông tin tài khoản của đồ đệ rồi gửi tin nhắn: “Buổi tối vui vẻ nhé, đồ đệ”.
Thật ra Thẩm Dục đang đợi Nguyễn Viên.
Anh không hiểu quá nhiều về tâm lý người khác, cũng không hiểu anh bị thần sai quỷ khiến(1) thế nào mà tắm rửa xong liền đi lên giường nằm rồi nhấn vào game VGVD(2). Anh nhìn thấy tài khoản chính lẫn tài khoản phụ của Nguyễn Viên đều đã bảy ngày không online, anh ngáp một cái.
Nhìn chằm chằm vào danh sách bạn bè, Thẩm Dục cảm thấy anh có chút ngốc nghếch. Vì thế, anh để điện thoại xuống, đi rót một ly nước, đến lúc anh quay lại giường thì thấy Nguyễn Viên đã online.
Anh nở một nụ cười, sau đó dùng thân phận đồ đệ đi hỏi thăm sư phụ.
Nguyễn Viên mãi mà vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của anh, bây giờ anh thật sự muốn biết cô đang làm gì.
Đợi rất lâu, Nguyễn Viên mới trả lời lại.
Thẩm Dục biết cả hai người đều online nên ít nhất cũng phải chơi chung với nhau hai trận. Anh chủ động gọi QQ cho cô nhưng cô lại từ chối.
Cô nhắn: “Buổi tối, giọng của vi sư có hơi khàn, không thể nói chuyện, vì thế hôm nay không cần gọi đâu”.
Đồ đệ: “Vâng”.
Nguyễn Viên cảm thấy, nếu đồ đệ đã online mà chơi trận thường thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-can-bua-xanh-anh-chi-can-em/525866/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.